Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 134




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh sẽ đi lên núi cùng với hai người.” Phó Thập Đông không biết một lớn một nhỏ lên núi làm cái gì, nếu như để bọn họ đi một mình thì anh lại càng lo lắng.

Vừa nghe thấy anh cũng đi theo, Diệp Ngưng Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Em nhớ rõ ngày hôm qua anh nói hôm nay anh muốn đi lên huyện mà? Em đi cùng với Viên Viên là được rồi, không cần anh phải cố ý đi theo chăm sóc đâu.”

Chuyện lên núi hứng sương, cô tạm thời không có ý định để Phó Thập Đông biết, chỉ mong anh có thể dựa theo kế hoạch ban đầu nên làm gì.

Thái độ cự tuyệt quá mức rõ ràng, Phó Thập Đông trầm mặc trong chớp mắt liền gật đầu đáp ứng: “Để đưa anh đưa hai người đến chân núi rồi anh lại đi.”

Sớm như vậy mà có thể ra ngoài chơi, người vui vẻ nhất có lẽ chính là Phó Viện, cô bé nhảy nhót đi trước hai người, ngâm nga những bài đồng dao của thời đại này.

Phó Thập Đông đưa bọn họ đến chân núi, nhịn không được lại hỏi một lần nữa: “Thật sự không cần anh đi theo sao?”

“Chú, cháu và thím nhỏ không cần chú phải lo lắng đâu ạ.” Phó Viện cũng không muốn Phó Thập Đông đi cùng, làm cái gì cũng không tự do, vẫn là đi cùng thím nhỏ ở cùng một chỗ vui vẻ nhất.

Thấy hai người đều ghét bỏ mình như vậy, Phó Thập Đông nào còn không biết xấu hổ mà lưu lại nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tay trong tay lên núi, để anh ở dưới chân núi vô cùng buồn bực.

Sáng sớm, không khí trong rừng trong lành ẩm ướt, hương hoa thơm ngát nồng đậm. Phó Viện lên núi tựa như một con chim nhỏ được tự do bay trên bầu trời, nhìn xem, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ lên núi của mình là gì.

Diệp Ngưng Dao lấy từ trong túi ra hai ống trúc nhỏ, đem một cái trong đó đưa cho cô bé: “Chúng ta bắt đầu đi.”

“Thím nhỏ, sương này thật sự có thể chữa được bệnh sao?” Phó Viện nhận lấy ống trúc, trong đôi mắt to tròn lộ ra vẻ tò mò.

Cô bé cúi đầu nhìn sương sớm trên những cành hoa ngọn cỏ dưới chân, ngay cả di chuyển bước chân cũng trở nên cẩn thận hơn.

“Đúng vậy, sương sớm cũng là một loại dược liệu đấy.” Diệp Ngưng Dao ngồi xổm xuống kiên nhẫn giải thích.

Nếu họ di chuyển với tốc độ nhanh hơn, hai người họ có thể thu được đầy hai ống tre này trước khi sương sớm biến mất.

“Vậy chúng ta hứng nó cũng là vì làm thuốc để biến thành mỹ nữ sao ạ?” Bình thường Mạc Tiểu Thanh sẽ tới tìm Diệp Ngưng Dao nói chuyện phiếm, Phó Viện ở bên cạnh nghe câu được câu không về viên thuốc tên Đào Hoa, chỉ biết đó là thuốc có thể làm cho người ta trở nên xinh đẹp hơn.

Diệp Ngưng Dao dừng động tác trong tay, do dự chớp mắt, cuối cùng cũng không nói cho con bé biết mục đích chân chính của việc thu thập sương sớm là gì.

Nếu như tác dụng của sương sớm này không có hiệu quả, nó sẽ chỉ làm cho con bé càng thất vọng hơn.

“Đúng vậy, là làm thuốc để trở nên xinh đẹp hơn, vậy thì Viên Viên phải cố gắng thu thập sương sớm, tranh thủ thu thập thật nhanh trước khi chúng biến mất nhé.”

Cảm giác được giao trọng trách khiến Phó Viện càng vui vẻ hơn, cô bé hưng phấn giơ ống trúc trong tay lên cam đoan nói: “Được ạ, thím nhỏ, con sẽ thu thập thật nhanh ạ!”

Hai người vùi đầu vào thu thập, một giờ sau mới chỉ thu thập được một phần ba ống tre.

Đậy ống tre lại, hai người họ đào thêm rau dại trước khi xuống núi.

Trên đường trở về, Phó Viện giống như một con chim sẻ nhỏ “ríu rít” hỏi không ngừng.

Người xưa thường nói giáo dục phải bắt đầu từ khi còn bé, Diệp Ngưng Dao rất kiên nhẫn kể cho cô bé nghe rất nhiều kiến thức về dược lý, nếu tương lai đứa nhỏ này thật sự cảm thấy hứng thú với phương diện y học, cô cũng không ngại dốc hết sức dạy cho con bé.

Phó Viện nghe rất nghiêm túc, lúc này phía trước cách đó không xa truyền đến một trận đối thoại cắt đứt suy nghĩ của hai người họ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.