(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Sao đến giờ con mới về thế hả? Nhanh lên! Dọn dẹp và đến làng Đại Oa ngay!”
Cha anh hôm qua đã điện thoại nói tình hình cho anh biết, Diệp Ngưng Viễn cũng đã biết đại khái, một người là em gái mình, người kia cũng được anh nhìn mà lớn lên, hai đứa chia tay làm cho anh thấy rất bất ngờ.
“Mẹ, hôm nay con trở về chỉ là lấy mấy bộ quần áo, buổi chiều còn phải chạy về bộ đội, chuyện của Dao Dao chờ con nghỉ lần sau rồi mới đến vậy.”
Gần đây bộ đội đang phải tập huấn, trước mắt chuyện của quốc gia đại sự, anh chỉ có thể đem lo lắng đè nén ở đáy lòng hy sinh chuyện nhỏ nhặt trước vậy.
“Cái gì? Con còn phải đi nữa à?” Tiền Thục Hoa vốn tưởng rằng chờ con trai trở về nó có thể xuống nông thôn, kết quả chờ được lại là một câu nói phải trở lại trong quân khu.
Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm bà đều gặp phải ác mộng, lại nằm mơ thấy con gái bị bắt nạt ở nông thôn, có đôi khi tức giận đến mức bà thật sự muốn đánh người trong mộng!
“Vậy lần sau khi nào thì con được nghỉ?”
“Cái này con cũng không biết chính xác nữa.” Biết rõ tính tình của mẹ, nên ngay sau đó Diệp Ngưng Viễn lên tiếng cam đoan: “Con nhất định sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, để có thể sớm về quê tìm Dao Dao.”
Tiền Thục Hoa trầm mặc trừng mắt nhìn anh một cái, bà cũng chỉ có thể tức giận, không còn cách nào khác.
Vài ngày sau.
Trên núi Tiên Đào, Diệp Ngưng Dao ngồi xổm trước tổ ong nhìn như đang quan sát ong mật, thực tế là đang thu thập linh lực.
Ong là một loài động vật nhẹ nhàng, kim của ong nối liền với trái tim, và sau khi chích vào ai thì nhất định sẽ chết. Vì vậy, miễn là bạn không chủ động tấn công nó, nó sẽ không tổn thưởng bạn.
Bởi vì Diệp Ngưng Dao có pháp khí hộ thể, những con ong này nhìn thấy cô đều sẽ đi đường vòng, điều này làm cho hiệu suất thu thập linh lực của cô được nâng cao hơn rất nhiều.
Đang lúc cô thu thập luồng linh lực cuối cùng, bỗng nhiên thân thể bị choáng, cả người trước mắt tối sầm ngã ngồi trên mặt đất.
“Cẩn thận!” Phó Thập Đông ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này lập tức ném dụng cụ trong tay chạy tới, kịp thời đỡ lấy người.
Cô nhắm mắt lại và trông rất nhợt nhạt. Anh ôm lấy cô, bước nhanh về phía căn nhà gỗ bên cạnh, giữa hai hàng lông mày là lo lắng nồng đậm và còn có sự kích động.
Đặt cô lên giường gỗ, Phó Thập Đông v.uốt ve cái trán nóng bỏng kia nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng mặc kệ anh lo lắng cỡ nào cô ấy cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Lúc này, thần hồn Diệp Ngưng Dao đang ở một mảnh đất hoang vu, mặt trời quá mức nóng bỏng chiếu lên người như sắp nướng khô người đến nơi.
Cô nhẹ nhàng li.ếm môi, không biết đây là nơi nào?
Nhìn ở xa hơn, bốn phía rách nát làm cho cô cảm thấy kinh hãi, chỉ có một khối tàn bích rồng bay phượng múa viết ba chữ lớn “Bia công đức”.
Là Bách Hoa tiên tử nên cô không thể nhìn rõ.
Ngay khi cô đang cố gắng muốn sử dụng pháp khí để chữa trị, đột nhiên thân thể nhoáng lên một cái, thần hồn cô liền trở về với hiện thực.
Mà pháp khí trong thần thức đang phát ra kim quang, rực rỡ chói mắt.
Mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt là đôi mắt tràn ngập lo lắng của Phó Thập Đông.
“Em tỉnh rồi à?” Thần sắc khẩn trương lại một lần nữa sờ lên trán của cô, căn bản rất là kỳ quái, cô thế mà đã hạ sốt…
“Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Em không sao.” Diệp Ngưng Dao cầm cổ tay anh lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Có thể là đường huyết thấp, cho nên mới bị choáng váng.”
Cô nhớ rõ nguyên chủ trước kia từng bị như vậy, vừa lúc hiện tại có thể dùng lý do này để lấp liế.m.
“Để anh cõng em xuống núi.” Sợ cô lại có chỗ nào không thoải mái, Phó Thập Đông chuẩn bị dẫn cô đến trạm y tế kiểm tra thật kỹ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");