(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai mươi lăm tuổi mới tìm được nhà chồng, từ trong đáy lòng Trang Tú Xuân luôn cho rằng là do Trang Tú Chi liên lụy đến cô ta.
“Một quả phụ lại có bệnh về đầu óc, để chị ta tới đây làm gì chứ? Để gây thêm rắc rối à?” Có một bà già điên làm cho chị của cô ta, làm cho cô ta không ngẩng đầu lên được ở trước mặt mọi người, đành phải cực lực muốn xóa sạch quan hệ với nhà họ Phó.
“Chẳng phải hai đứa nhỏ nhà chị gái của em cũng đã lớn rồi sao? Trên lại có thêm một người chị như thế, về sau chắc sẽ là gánh nặng của em cùng với Lượng Tử đấy.”
Lượng Tử tên thật là Trang Tú Lượng, là con trai út của nhà họ Trang, năm nay vừa tròn mười tám tuổi.
Từ khi có con trai út, chị em nhà nhà họ Trang đã trở thành bảo mẫu của Trang Tú Lượng, nhất là Trang Tú Chi, trước khi lập gia đình, em trai đi đến đâu cũng phải theo đến đó.
Trang Tú Xuân vừa nghe xong lời này lập tức cảm thấy không vui, cô ta càng bực tức, giọng càng lớn hơn: “Người của nhà họ Phó chết hết rồi sao!? Dựa vào cái gì mà đàn bà của nhà họ Phó lại để cho chúng tôi phải chăm sóc chứ? Họ đừng có mà nằm mơ!”
“Bậy này! Ngày vui sao lại nói đến vấn đề chết chóc chứ? Thật xúi quẩy!”
Ngoài phòng, Phó Viện đứng bên ngoài nghe hết tất cả những gì mà bọn họ nói, cô bé không rõ vì sao bình thường đối tốt với cô bé như vậy, sao hôm nay dì út lại nói mẹ cô bé như thế chứ?
Chú út đã nói qua, ai mà nói xấu mẹ cô bé thì đều là súc sinh!
Phó Viện cắn chặt môi, mạnh mẽ đá cửa phòng mở ra, tức giận đùng đùng đi về phía Trang Tú Xuân.
Không đợi Trang Tú Xuân kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, hai quả trứng gà đỏ nhanh chóng bị ném tới, vừa lúc nện lên cô ta.
“A! Con nhóc này, mày có bệnh à!”
“Bà mới là người có bệnh! Đồ súc sinh dám nói xấu mẹ của tôi!” Ném xong cô bé lại mắng thêm một câu, sau đó Phó Viện rưng rưng nước mắt xoay người chạy mất.
Những người ở trong phòng xấu hổ nhìn nhau.
Lời nói ác độc vẫn còn quanh quẩn bên tai, Phó Viện không biết mình chạy bao lâu, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh vô cùng quen thuộc trước cửa nhà, nước mắt cố nén tựa như một con đê bị vỡ rốt cuộc cũng không khống chế được nữa.
Cô bé bay qua, ôm lấy Diệp Ngưng Dao không buông tay: “Thím nhỏ, vì sao bọn họ đều mắng mẹ của cháu vậy chứ?!”
“Cháu bị sao vậy? Ai bắt nạt cháu?” Diệp Ngưng Dao sờ sờ đầu cô bé, bị cô bé đột ngột chạy tới ôm cô làm cô có chút hoảng sợ, đồng thời lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng tan biến.
Bình thường Phó Viện rất ít bị bắt nạt, lại càng sẽ không khóc ở trước mặt người lớn, khóc như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Bởi vì khóc quá dữ dội, cô bé vừa nghẹn ngào vừa kể lại sự việc một lần nữa, cuối cùng còn không quên hung dữ: “Cháu thật sự hối hận là ném trứng chín, nếu như là trứng sống thì tốt biết bao!”
Nói như vậy, xem Trang Tú Xuân nào còn mặt mũi làm hỉ sự!
Đứa nhỏ này thật lòng đối tốt với những người đó như người thân, cái gọi là hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, Diệp Ngưng Dao rất hiểu tâm trạng của con bé, vào lúc này có nói nhiều lời an ủi cũng vô dụng.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm chú của cháu đi, đoán chừng chú ấy còn đang tìm cháu khắp nơi đấy.”
Người đàn ông kia luôn là miệng cứng nhưng lại hay mềm lòng, tuy rằng đoán được Phó Viện đã đi đâu, nhưng vẫn đi đến chỗ con bé thường xuyên chơi nhìn một chút, chỉ sợ con bé thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Vâng ạ!” Nghe được Phó Thập Đông đang tìm cô bé, Phó Viện ngoại trừ chột dạ ra thì còn có chút áy náy, yên lặng hạ quyết tâm không bao giờ qua lại với người của nhà họ Trang nữa!
Thành phố Bắc Kinh.
Diệp Ngưng Viễn mặc một thân quân phục nghỉ phép về nhà, túi hành lý trong tay còn chưa đặt xuống, thì mẹ anh đã nổi giận đùng đùng đi tới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");