Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 129




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Thập Đông nín thở, tim không tự giác mà đập nhanh hơn: “Muốn anh ôm em ngủ à?”

Anh ngốc nghếch chờ đáp án đến nửa ngày, cuối cùng đáp lại anh là tiếng hít thở nhẹ nhàng vững vàng…

Mỹ nhân đang nằm trong lòng mình, lại không thể không làm Liễu Hạ Huệ, chỉ cần là một người đàn ông bình thường đều sẽ chịu không nổi loại tra tấn này.

[Chú thích: Liễu Hạ Huệ: là người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước.]

Ôm vợ ngủ, Phó Thập Đông lại một đêm không ngủ…

Sáng sớm hôm sau, Diệp Ngưng Dao sau khi tỉnh ngủ, đập vào mắt là lồng ng.ực cứng rắn của anh, cô bất giác hít sâu một hơi, đầu có chút choáng váng.

“Tỉnh rồi à?” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của anh, trầm thấp lại gợi cảm.

“Ừm.” Tối qua có xảy ra chuyện gì không?…… Cô không dám ngẩng đầu lên.

Lúc này, sự xúc động kiềm chế đã lâu của người đàn ông đã đạt tới đỉnh điểm, anh bỗng nhiên đưa tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên.

Nhiệt liệt giống như muốn đem người trong ngực ăn vào bụng.

Diệp Ngưng Dao căng thẳng chịu đựng, cô gắt gao túm lấy góc áo của anh, bị hôn đến thần hồn điên đảo, đầu óc có chút mơ hồ.

Sự hợp tác hiếm có của cô, đối với người đàn ông mà nói là một sự khích lệ lớn lao, cho đến vài phút sau, anh mới lưu luyến dời môi ra, lại lưu lại nụ hôn nhẹ trên trán cô.

“Em thật sự là một yêu tinh tra tấn người.”

“????” Diệp Ngưng Dao nháy mắt mấy cái, không hiểu anh khen hay là mắng cô nữa.

Môi bị hôn đến tê dại, động phòng đêm đó cũng như vậy.

Là cô nợ anh ân tình rất lớn, nếu như anh thích như vậy, Diệp Ngưng Dao cũng suy nghĩ lại một chút, cảm thấy mình có chút khó xử nhưng vẫn có thể phối hợp với anh.

“Lần sau anh hôn em có thể chừa cho em chút oxy để thở được không? Còn có hơi đau một chút.”

Nghe cô tố cáo, lông mi người đàn ông khẽ run lên, trong mắt phượng hiện lên một tia vui sướng khó nén: “Ừm, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Hai người nằm lại trên giường một hồi mới rời giường.

Mỗi ngày họ sẽ đi đến sân bên cạnh để làm bữa sáng, hôm nay cũng như mọi ngày.

Bình thường thời gian này, Phó Viện đã sớm dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chỉ chờ Phó Thập Đông tới làm điểm tâm nữa là xong, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng của con bé đâu.

Nhìn một lớn một nhỏ khác trong nhà, Diệp Ngưng Dao có chút lo lắng: “Mới hơn sáu giờ, Viên Viên, con bé có thể đi đâu được chứ?”

“Con bé không sao đâu, em không phải cần lo lắng cho con bé.” Hôm nay là ngày Trang Tú Xuân kết hôn, Phó Thập Đông mím chặt môi mỏng thành một đường thẳng, đã đoán được con bé đi đâu.

Nhà họ Vương nằm ở làng bên cạnh.

Nhà của Vương Nhị Hắc ngoài cửa dán chữ hỉ đỏ thẫm, nhìn vào là biết nhà có hỉ sự.

Phó Viện đứng ở bên ngoài nhìn Đông nhìn Tây rối rắm một hồi lâu mới đi vào.

Hai nhà Trang, Uông đều vì bận rộn chuyện đám cưới, ai cũng không chú ý tới sự tồn tại của cô bé.

Đi qua một cái sân thật dài, Phó Viện trực tiếp đi về phía hỉ phòng có treo hoa đỏ thật lớn hai bên khung cửa.

Cô sờ sờ trứng gà đỏ trong túi, chuẩn bị đưa hai quả trứng này cho dì út để làm quà cưới.

Trứng là do cô bé ngày thường tiết kiệm để dành đến ngày cưới làm quà cưới cho dì út, không biết là dì út có thích hay không.

Trong hỉ phòng hình như rất náo nhiệt, từ phòng bên ngoài có thể nghe được tiếng cười nói vui vẻ.

Phó Viện vừa muốn đẩy cửa đi vào, chợt nghe bên trong truyền ra một tiếng trêu chọc mỉa mai: “Tú Xuân, ngày đại hỉ này của cô sao lại không nhìn thấy người nhà của chị cô đến thế?”

Người đang nói chuyện là chị họ của Vương Nhị Hắc, cô ta gả đến thôn Đại Oa đã rất nhiều năm, nên cô ta biết rõ ràng những chuyện của nhà họ Phó, nhưng cô ta cứ nhất định phải hỏi chuyện này ở trước mặt mọi người, tâm trạng của Trang Tú Xuân có chút không vui, sắc mặt dần đen lại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.