(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe cô bảo vệ như vậy, Mạc Tiểu Thanh mập mờ nhìn cô vài lần, sau đó mặc kệ Lâm Tử An, nhỏ giọng hỏi: “Vậy hai người định khi nào thì sẽ có con?”
“Hả?” Đề tài bị hỏi quá đột ngột, Diệp Ngưng Dao có chút phản ứng không kịp.
Sao lại nói đến đứa bé vậy chứ?
Nếu như cô không phát hiện ra cuốn sách đó của Phó Thập Đông, cô nhất định sẽ kiêu ngạo nói: Hiện tại tôi cũng đang rất muốn có em bé.
Bây giờ hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ có thể lúng túng cười nói một câu: “Cứ thuận theo tự nhiên vậy.”
Đó là một điều quá xấu hổ mà cô thì không thể làm được.
Buổi tối bữa cơm này vẫn là do Phó Thập Đông làm, từ sau khi hai người kết hôn, đây là lần đầu tiên Mạc Tiểu Thanh và Diệp Ngưng Dao ngồi cùng nhau ăn cơm.
Nhịn xuống sự vui vẻ trong đáy lòng, cô ngồi bên cạnh Diệp Ngưng Dao, khóe miệng bật cười, có điều nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thập Đông, lại không dám quá nữa.
Có khách thì phải có rượu, Diệp Ngưng Dao lấy rượu hoa đào của mình ra, rót đầy cho mỗi người: “Uống rượu này chúng với món cá này sẽ rất ngon đấy, mọi người mau nếm thử đi.”
Rượu này có nồng độ cồn không cao, Lâm Tử An bình thường uống rượu đều uống rượu trên 50 độ, trong mắt anh ta rượu đào hoa này cũng không khác gì đồ uống, có điều rượu dễ uống, nhưng đã uống rồi thì sẽ không có cách nào dừng lại được.
Mạc Tiểu Thanh ở một bên bĩu môi, khinh thường lẩm bẩm nói: “Tên sâu rượu.”
Bình thường ăn cơm, Diệp Ngưng Dao đều uống một chén rượu hoa đào, hôm nay gặp được một người thích rượu hoa đào giống như cô, hai người năm lần bảy lượt chạm chén, uống nhiều hơn bình thường một chút.
Phó Thập Đông ở bên cạnh yên lặng gắp thức ăn cho cô, anh biết rượu này nồng độ cồn ít, cũng không ngăn cản cô uống rượu nên để cho cô uống rượu thoải mái.
“Phó Thập Đông, chén này tôi kính anh, cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi một mạng, về sau cái mạng này của tôi chính là của hai vợ chồng hai người, anh là anh em ruột thịt của tôi đấy nhé!” Lâm Tử An giơ chén rượu lên, nói khẳng khái hiên ngang, trên khuôn mặt trắng nõn mơ hồ lộ ra màu đỏ.
“……” Phó Thập Đông dùng đầu ngón tay áng chừng nồng độ cồn, hai giây sau nâng chén lên: “Không cần khách sáo, chỉ là tôi tiện tay thôi.”
Ngụ ý là đổi lại là người khác anh cũng sẽ cứu.
Có thể là do uống rượu quá gấp, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, cô bất giác tựa đầu vào vai người đàn ông, người ngoài thấy quan hệ của hai người rất ngọt ngào.
Lúc trước Lâm Tử An vẫn cho rằng cô gả cho anh ấy là vì giận dỗi Giang Hoài, bây giờ nhìn như vậy, có lẽ thật sự là do bản thân mình đã hiểu lầm cô…
Bữa ăn còn chưa kết thúc, mãi cho đến đêm khuya họ mới giải tán. Khi Phó Thập Đông đến sân bên cạnh thu dọn chén đũa trở về, Diệp Ngưng Dao sớm đã thay quần áo xong nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xinh đẹp phấn nộn, anh nhịn không được lên tay nhẹ nhàng véo một cái, còn chưa kịp thu tay lại, cổ tay đã bị cầm.
Diệp Ngưng Dao bỗng nhiên mở mắt ra, trong con ngươi trong suốt lộ ra một tia mờ mịt còn lạnh lùng, đợi khi cô thấy rõ người tới mới lộ ra nụ cười: “Sao anh lại véo má em hả?”
Bởi vì say rượu, âm thanh có chút mềm mại khàn khàn, giống như đang làm nũng.
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, yết hầu trượt lên xuống.
Nghĩ đến cô không thích người khác đụng chạm, chỉ có thể cứng rắn nhịn xúc động xuống.
“Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi.”
Tay trong tay đi ngủ, là việc mà hai người đều làm mỗi ngày, cũng chỉ dừng lại ở đây mà thôi.
Đợi anh nằm lên trên giường, Diệp Ngưng Dao bỗng nhiên chui vào trong ngực anh tìm cho mình một tư thế ngủ thoải mái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");