(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những tổ ong này được làm ra trong rất giống nhau, ở thôn Đại Oa không có người nuôi ong, Diệp Ngưng Dao rất tò mò kiến thức nuôi ong của anh là học được từ đâu ra: “Trước kia nhà anh từng nuôi ong à?”
“Không có.” Phó Thập Đông hiểu được cô đang hỏi cái gì, vì thế liền giải thích: “Trong số những người anh quen biết trong huyện có người có kinh nghiệm nuôi ong.”
“Thì ra là như vậy.” Thừa dịp lúc hai người họ đang nói chuyện, Diệp Ngưng Dao đổ thêm một ít linh lực vào mỗi tổ ong, làm như vậy có thể làm cho mùi sáp mật ong bôi lên tổ ong càng thêm nồng đậm mê người.
Đồng thời rắc một ít nước thảo dược có chứa linh lực vào bên trong để giảm tỷ lệ mắc bệnh của ong.
“Đây là cái gì?” Phó Thập Đông thấy giọt nước trong suốt, không khỏi nhướng mày.
“Các loại thảo mộc tự chế có thể ngăn ngừa cho chúng không bị bệnh.” Về năng lực của bản thân, Diệp Ngưng Dao cũng không muốn giấu diếm anh, hơn nữa hai người đã một sớm một chiều ở chung với nhau dưới mái hiên, loại bí mật này cũng không thể nào giấu mãi được.
Phó Thập Đông không hỏi thêm bất cứ vấn đề gì nữa, anh nhặt công cụ bên cạnh lên rồi lại bắt đầu làm việc, dáng vẻ nghiêm túc này làm cho Diệp Ngưng Dao cảm thấy tự hổ thẹn trong lòng.
Chủ ý là do cô đề ra, kết quả tất cả công việc thì đều để cho anh làm, điều này tựa hồ có chút không đúng.
Vì để cảm ơn anh thật tốt, Diệp Ngưng Dao cố ý đi lên huyện mua hai cân thịt lợn, buổi tối tự mình xuống bếp gói sủi cảo cho mọi người trong nhà họ Phó.
Tuy rằng vẻ bề ngoài không được đẹp lắm, nhưng mà hương vị hấp ra cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không làm lãng phí hai cân thịt heo này.
Kỹ thuật gói sủi cảo của cô học được gần đây là do Phó Thập Đông dạy.
Về phần vì sao cô học nó, chẳng qua là vì phòng ngừa trường hợp bất khả kháng xảy ra…
Nghĩ đến nếu như cô và anh chia tay, Diệp Ngưng Dao cắn chặt đầu đũa, tâm tình trở nên có chút phức tạp.
“Thím nhỏ, sủi cảo thím gói thật là ngon!” Phó Viện miệng nói chuyện rất ngọt ngào, ăn cơm tối xong, cô bé ôm lấy cánh tay thím nhỏ làm nũng nói: “Cháu có thể đến nhà của Xuân Nha chơi một lát được không ạ?”
Lực quan sát của cô bé này luôn rất kinh người, chỉ mới qua mấy ngày ít ỏi, Phó Viện đã nhìn ra nhà bọn họ chú không phải là người quyết định trong nhà nữa, bởi vì mọi chuyện chú đều nghe theo lời thím nhỏ.
Diệp Ngưng Dao bị cô lắc đến đáy lòng cũng mềm nhũn ra, nhưng ngoài cửa sổ trời đã tối, đi ra ngoài trời thì rất nguy hiểm nên cô bé không được đi.
Vừa nghe không thể đi ra ngoài, vẻ mặt Phó Viện đau khổ ủy khuất không chịu nổi.
Ở nông thôn, vào ban đêm không có chương trình giải trí, trẻ em tràn đầy năng lượng, đi ngủ quá sớm cũng không thể ngủ được.
“Không bằng như vậy đi, thím mang cháu và Phó Niên cùng nhau đi chơi cờ nhé?” Cô biết chơi cờ là do lúc trước ở trong huyện thấy rất mới lạ cho nên cô mua nhưng lại chưa chơi thử bao giờ, vừa lúc bây giờ cô có thể dùng nó để dỗ dành mấy đứa nhỏ.
“Cờ là cái gì ạ?” Sự mới mẻ trước mắt làm cho tiểu nha đầu hứng thú hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo cùng một chỗ rốt cuộc cũng có một nụ cười.
“Cháu chờ một chút, để thím đi lấy.”
Diệp Ngưng Dao đi từ trên giường xuống rồi mang giày vào, dáng vẻ có vẻ như còn hưng phấn hơn Phó Viện.
Phó Thập Đông ở một bên thấy vừa định buông việc trong tay giúp cô về nhà lấy, kết quả chỉ là vừa xoay người được một lúc thì vợ anh đã chạy khuất bóng.
Bình thường đồ đạc của cô, Diệp Ngưng Dao đều đem chúng đặt ở trong tủ gỗ bên cạnh cửa, nhưng lần này cô lục lọi nửa ngày cũng không tìm được hộp cờ mới mua kia.
Trong nhà chỉ có hai tủ, bên này không có, vậy nhất định là ở trong hộp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");