(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chăn có chữ hỉ chỉ có một cái, Phó Thập Đông căng thẳng, thân thể không dám động đậy, nghĩ đến những lời của những người đã có kinh nghiệm dày dặn “dạy dỗ” anh, dưới chăn, anh bỗng nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, thanh âm trầm thấp có chút khàn: “Vợ, chúng ta ngủ đi.”
Vốn đang rất khẩn trương, bị anh nắm chặt như vậy, thân thể Diệp Ngưng Dao đáy lòng nổi lên một tia nghi hoặc.
Người này khi ngủ thích nắm tay người khác ngủ hay sao?
Nghĩ đến hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, cô rất nể mặt mà không rút tay về.
“Ừm, được.”
Giọng nói ngọt ngào lại phối hợp với mùi hương u ám kia, Phó Thập Đông chỉ cảm thấy ngọn lửa vô danh trong cơ thể càng cháy càng mạnh, nhận được câu trả lời khẳng định này, anh ta không khỏi vui mừng.
Không cần phải cố ý nhẫn nhịn nữa, một người mềm mại ôm vào trong ngực, đôi môi mỏng phủ lên cánh môi người kia, sau khi nếm được vị ngọt, nụ hôn này chưa có kinh nghiệm nên không được thuận lợi cho lắm.
Hơi nóng phà vào mặt cô, Diệp Ngưng Dao trợn tròn đôi mắt đẹp, cảm nhận được bàn tay to đang làm loạn kia, cả người đều bị dọa cho đến choáng váng!
Anh đang làm cái gì vậy?!
Không phải là nắm tay là được rồi sao?
Là một bách hoa tiên tử trên trời, độc thân trong vòng ba ngàn năm. Không ai nói cho cô biết nội dung của đêm động phòng hoa chúc, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng chưa từng có loại hình ảnh này, tuy rằng trên sách từng miêu tả cảnh nam nữ ân ái, nhưng cũng đều chỉ là mới hôn trên cổ một chút thôi.
Từ trong cơn mơ hồ cô lấy lại tinh thần, Diệp Ngưng Dao theo bản năng giãy giụa, nước mắt đã lưng tròng quanh vành mắt, trong lòng thầm mắng nam nhân thối này thật sự là quá nặng!
Anh đang tập trung nên không nhận ra được sự bài xích của cô, Phó Thập Đông buông cánh môi cô ra, miễn cưỡng tìm lại một tia lý trí, lúc này anh mới chú ý tới bộ dạng ủy khuất của cô: “Vợ, em làm sao vậy?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi sao?” Diệp Ngưng Dao dùng bàn tay nhỏ bé che miệng cô lại, sau đó dùng sức muốn đẩy anh ra.
“Sao anh lại làm vậy? Sao anh lại chạm vào người em?”
“…” Nhìn đôi mắt trong suốt như nước của cô, Phó Thập Đông bỗng nhiên có một loại cảm giác có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích.
Một lúc lâu sau, anh mới xoay người nằm thẳng trên giường: “Thực sự xin lỗi, là do anh không kiềm chế được…”
Diệp Ngưng Dao đầu đầy dấu chấm hỏi, không hiểu anh không kiềm chế được cái gì? Có điều hôm nay là một ngày tốt lành, cô cũng không hy vọng hai người mới cưới đêm đầu tiên đã phát sinh cãi vã, như vậy quả thực quá xui xẻo.
Ở giới hoa, thứ mà họ thấy phản cảm nhất chính là người ngoài đụng chạm vào thân thể họ, nhất là việc nắm tay nhau xem đối phương có yêu mình hay không, đối với họ mà nói quả thực là vô cùng sợ hãi!
Về lâu dài đã sinh ra tâm lý mâu thuẫn.
Là một hoa sen trước tượng Phật, Diệp Ngưng Dao vẫn luôn trong sạch lạnh lùng cao ngạo, hiện giờ cô cũng không so đo với anh, cô tự kìm lại mà không mắng anh!
Đều nói hoàn cảnh có thể thay đổi một con người, xem ra lời này là thật!
Nếu thái độ của đối phương tốt với mình, mình cũng sẽ không tiếp tục tức giận với người ta nữa.
“Ừm, ngủ đi, lần sau đừng xúc động như vậy, em không thích người khác đụng vào em đâu.”
Nghe vậy, Phó Thập Đông nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô, yết hầu khẽ động, rầu rĩ khẽ “Ừ” một tiếng.
Đêm nay, ai đó liền mất ngủ…
Nghe tiếng hít thở vững vàng bên người, mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, xúc cảm trơn nhẵn của đầu ngón tay vẫn chưa biến mất.
Phó Thập Đông đè xuống ngọn lửa vô hình kia, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, không biết loại dày vò ngọt ngào này mình có thể chịu đựng được bao lâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");