(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người đàn ông ôm cô thật chặt và nói: “Được.”
Đêm đã tối dần, cuối cùng hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ này vô cùng ngọt ngào.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người rời giường thu dọn hành lý và lên đường.
Vì suy nghĩ cho sự an toàn của mọi người, Phó Thập Đông đã thuê chủ nhân của gia đình này làm hướng dẫn viên cho bọn họ.
Núi ở đây dốc đứng, cây cối rợp bóng mát, khe suối chảy trong núi, đáng lẽ thời tiết mùa hè nóng bức nhưng nơi đây lại vô cùng mát mẻ.
Nhiều người vừa đi vừa chiêm ngưỡng cảnh đẹp nơi đây, ai nấy đều thầm thán phục sự tài tình của thiên nhiên.
Diệp Ngưng Dao rất thích khung cảnh xung quanh, đường đi quanh co khó khăn, dọc đường đi, Phó Thập Đông luôn nắm tay cô để bảo vệ cô cẩn thận, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn không cẩn thận mà ngã một cái làm trẹo chân.
“Tê…” Cô bám chặt vào cánh tay người đàn ông, đau đớn cau mày lại.
“Bị thương ở chỗ nào? Để anh nhìn xem.” Phó Thập Đông cau mày, vội đỡ cô ngồi xuống tảng đá bên cạnh, ngồi xổm xuống ở một bên kiểm tra.
Khi những người khác nhìn thấy, tất cả bọn họ đều tập trung xung quanh lại đây.
“Dao Dao, cô thế nào rồi? Không có việc gì chứ?”
“Bị thương chỗ nào?”
Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, Diệp Ngưng Dao cảm thấy rất xấu hổ, cô cười và ra vẻ thản nhiên nói: “Tôi không sao, tôi chỉ bị trật chân một chút thôi.”
Phó Thập Đông mở ống quần ra kiểm tra cẩn thận, chân cô có hơi đỏ và sưng lên, anh chạm vào mắt cá chân của cô hỏi: “Có đau không?”
Nơi đó chỉ có hơi đau, Diệp Ngưng Dao lắc đầu, không muốn làm hỏng hứng thú và cuộc chơi của mọi người: “Không đau, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
“Anh cõng em.” Hiển nhiên là Phó Thập Đông không tin, hào phóng quay tấm lưng rộng của mình về phía cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Em không sao, hiện tại chúng ta nhanh đi thôi.”
Diệp Ngưng Viễn ở một bên nhìn, cũng nhíu mày thật sâu: “Em không để chồng em cõng, như vậy anh trai sẽ cõng em.”
“Không cần! Để Thập Đông cõng em đi.” Nghe những gì anh trai nói, Diệp Ngưng Dao nhanh chóng leo lên sau lưng Phó Thập Đông và không từ chối nữa.
Lần này được sự ủy thác của nữ sĩ Tiền Thục Hoa, muốn tạo một số cơ hội cho Diệp Ngưng Viễn và Chu Tiểu Bình để xem liệu bọn họ có thể có ấn tượng tốt với nhau hay không?
Cô không thể là cái bóng đèn sáng bóng đó được!
Cảm nhận được sự mềm mại ở sau lưng anh, sắc mặt Phó Thập Đông trông rất nghiêm túc, sự lo lắng ẩn giấu giữa hai lông mày.
Diệp Ngưng Dao không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nghĩ đến còn muốn tiếp tục đi chơi, cô không thể để người đàn ông của cô cõng cô mọi lúc được, vì vậy cô thì thầm vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh đặt em xuống dưới đi, em không sao đâu.”
“Không buông.”
Diệp Ngưng Dao: “…”
Thấy người đàn ông thật sự không có ý định buông cô xuống, cô chỉ có thể lấy lùi làm tiến: “Hay là chúng ta đến thác nước phía trước nghỉ ngơi một lát đi.”
Ngoài những đỉnh núi dựng đứng, núi ở tỉnh Hà Bắc còn có một số thác nước lớn nhỏ khác nhau. Trước mắt bọn họ không phải là lớn nhất, nhưng vẫn rất là hùng vĩ, cho dù cách xa thì vẫn có thể làm cho người ta chú ý.
Phó Thập Đông gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, mọi người thảo luận và quyết định những người khác đi theo người dẫn đường tiếp tục di chuyển về phía trước, sau đó khi tham quan xong thì tập trung bên cạnh thác nước này.
Nhìn mọi người rời đi, Diệp Ngưng Dao nuốt chút tiếc nuối, nói: “Đều là do em liên lụy mọi người, thật vất vả mới đi một chuyến đến đây vậy mà nơi nào cũng không đi được.”
“Không có em đi cùng, đối với anh những khung cảnh này không khác gì những con đường quê ở làng Đại Oa.”
“Hoa ngôn xảo ngữ…” Diệp Ngưng Dao đỏ mặt, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Thác nước chảy từ trên cao xuống dưới, những giọt nước mịn màng thấm vào không khí, như bao phủ mảnh núi xanh và mặt nước xanh này bằng một lớp lụa mỏng.
Phó Thập Đông làm ướt chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đắp lên mắt cá chân của Diệp Ngưng Dao, cái lạnh chạm vào khiến cô co rụt người lại, cơn đau rát lập tức được thay thế bằng sự mát mẻ dễ chịu đến mức khiến cô than nhẹ một tiếng.
Lòng bàn tay của người đàn ông rất rộng, khiến cho bắp chân của cô nhìn cực kỳ thon thả tinh tế, Diệp Ngưng Dao cúi đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tự em đỡ được, anh ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi.”
“Không cần, anh không mệt.”
Phó Thập Đông ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt phượng xinh đẹp kia như có điện, mỗi một cái nhíu mày và một nụ cười đều cực kỳ thu hút.
Mặc dù kết hôn đã nhiều năm, nhưng Diệp Ngưng Dao cảm thấy trái tim bồn chồn đập như trống trận, “thình thịch, thình thịch” khi bị nhìn chằm chằm như vậy.
Không biết là do tác động của trái tim hay do chườm lạnh mà chỗ mắt cá chân có vẻ đỡ đau hơn.
Khi mọi người quay trở lại thì trời đã không còn sớm.
Diệp Ngưng Dao cảm thấy chân cô đã không sao, nhưng Phó Thập Đông không đồng ý để cô quay lại.
Cuối cùng, cô không thể chống cự được và bị người đàn ông cõng ra khỏi dốc núi Hà Bắc.
Trước mặt bọn họ là ngôi làng mà bọn họ đang sống, hoàng hôn nhuộm đỏ ánh chiều tà, khung cảnh rất đẹp.
Hai người tìm một tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhìn cảnh đẹp trên bầu trời, Diệp Ngưng Dao nhịn không được mà nói đùa: “Anh nói xem khi chúng ta già đi, nếu anh không thể cõng em trên lưng nữa thì em phải làm sao?”
Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Câu hỏi này khiến Phó Thập Đông hơi nhíu mày, anh vòng tay qua bả vai cô, kiên quyết nói: “Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra, bất kể lúc nào anh cũng có thể cõng em.”
“Chắc chắn như vậy sao?” Diệp Ngưng Dao nhướng mắt, tràn đầy tò mò.
Ai rồi cũng sẽ già đi, người đàn ông của cô có thực sự tự tin mười phần như thế ư?
“Em yên tâm, người đàn ông của em rất khỏe, sẽ không để em ngã xuống đất.”
Anh vẫn còn trẻ, có thể lên kế hoạch cho sau này, anh có thể rèn luyện cơ thể chăm chỉ và luôn ở trạng thái tốt nhất.
Chỉ cần cô cần anh, anh sẽ luôn ở đó.
Nghe thấy lời anh nói, cô bật cười thích thú, Diệp Ngưng Dao vươn ngón tay út ra lắc lắc: “Không bằng chúng ta móc tay thực hiện lời hứa, chúng ta đều muốn cùng nhau sống khỏe mạnh đến trăm tuổi, đến lúc đó anh nhất định có thể cõng được em.”
“Được.” Khóe miệng Phó Thập Đông mỉm cười.
Duỗi ngón tay ra để móc với ngón tay của cô, thực hiện lời hứa nghiêm túc nhất trong cuộc đời của anh.
Gió chiều chậm rãi thổi qua, hoa lá cây cối bốn phía xung quanh theo gió đung đưa xào xạc giống như một khúc nhạc cảm động.
Bốn mắt chạm nhau, trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau.
“Dao Dao, khi trở về Bắc Kinh rồi thì ngày nào chúng ta cũng đến công viên để rèn luyện thân thể đi.”
“Ừ… Em chỉ mới hai mươi mốt tuổi.”
“Chúng ta vừa mới móc tay hứa với nhau.”
“…… Vậy thì được rồi.”
Vừa nói cả hai vừa đứng dậy khỏi tảng đá, nắm tay nhau đi về phía ngôi làng nơi khói bếp đang lượn lờ bốc lên….
(Hoàn thành chính văn.)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");