(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Nhược Kiều nhận được thuốc phục hồi sau sinh do hệ thống Tiểu T tặng, cơ thể cô phục hồi chỉ sau ba ngày, nhưng cô vẫn kiên quyết ở cữ đủ một tháng.
Ngày đầy tháng của con cũng là ngày Tiểu T rời đi.
Sau khi Tiểu T rời đi, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy trong đầu thiếu đi một điều gì đó, nhưng không gian mang theo bên người vẫn có thể cảm ứng được.
Sau này, cô sẽ hoàn toàn thuộc về thời đại này.
Cô ở đây có gia đình yêu thương, có bạn bè, có người chồng chiều chuộng, có những đứa trẻ đáng yêu, có một mái ấm hạnh phúc.
Hạ Dữ sợ Thẩm Nhược Kiều vất vả khi chăm sóc trẻ con, đã gọi ông bà nội đã nghỉ hưu và khỏe mạnh sau khi dùng các loại đồ bổ dưỡng mà Thẩm Nhược Kiều tặng, cùng với bà giúp việc thím Trương, ba người đã cùng nhau chăm sóc hai đứa trẻ.
Thẩm Nhược Kiều chỉ cần thỉnh thoảng chăm sóc con cái, phần lớn thời gian cô dành để ôn tập bài vở, chuẩn bị cho kỳ thi đại học vào một năm sau.
Hạ Dữ sợ sau này Thẩm Nhược Kiều đi đại học, sẽ chê bai anh chỉ có bằng cấp trung học, nên cũng bắt đầu ôn tập.
……
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại một năm trôi qua.
Khi tin tức khôi phục kỳ thi đại học được công bố, Đồng Viên Viên vô cùng cảm ơn Thẩm Nhược Kiều đã luôn cùng cô ta ôn tập trong thời gian qua.
Vài tháng trước Đồng Viên Viên cũng sinh con, dưới sự trợ giúp của thuốc hỗ trợ sinh sản mà Thẩm Nhược Kiều âm thầm cho cô ta dùng, cô ta cũng sinh ra một cặp sinh đôi, một trai một gái.
Kỳ thi đại học sắp tới, Thẩm Nhược Kiều muốn thi vào Đại học Thanh Bắc, mục tiêu của Đồng Viên Viên cũng giống như Thẩm Nhược Kiều.
Hai tháng sau, cả hai đều nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường đại học mong muốn, chỉ có điều Thẩm Nhược Kiều học khoa ngoại ngữ, còn Đồng Viên Viên học khoa văn.
Còn Hạ Dữ cũng đỗ vào đại học giải phóng quân.
Tại trường đại học, Thẩm Nhược Kiều gặp được vài người bạn cũ không gặp hơn hai năm, như Nhiếp Vân Xuyên, Ngụy Như Lan, Địch Thanh Trì, Lý Thu Hồng…
“Lâu rồi không gặp!”
“Lâu rồi không gặp!”
……
Nhiều năm sau, Thẩm Nhược Kiều trở thành nữ tỷ phú hàng đầu của Hoa Quốc, còn Hạ Dữ thì có thêm hai ngôi sao trên huân chương.
Con cái đã lớn, chúng đều rất xuất sắc, mỗi đứa đều có gia đình nhỏ hạnh phúc của riêng mình.
Thẩm Nhược Kiều và Hạ Dữ vẫn yêu thương nhau như thuở ban đầu.
Sau khi nghỉ hưu, Thẩm Nhược Kiều nhìn như mới ngoài bốn mươi lấy ra những bức ảnh màu và video mà hệ thống đã chụp trong ngày cưới để cho Hạ Dữ xem.
Hạ Dữ cũng trông như mới ngoài bốn mươi, gần đây đã được Thẩm Nhược Kiều dẫn đi nghe không ít tiểu thuyết “bàn tay vàng ở niên đại văn”.
Nhớ lại những chuyện cũ, anh cũng đoán được phần nào về “bàn tay vàng” của Thẩm Nhược Kiều.
Hạ Dữ bừng tỉnh nói: “Vợ ơi, trước đây anh nghĩ em là tiên nữ hạ phàm... hoặc là cái gì đó hóa thành... Khi hai đứa trẻ mới sinh ra, anh còn lo lắng không biết chúng có hiện ra tai và đuôi lông lá hay không. Sau khi xác định không có thì anh nghĩ chắc chắn em là tiên nữ hạ phàm, không ngờ, em đến từ tương lai.”
Thẩm Nhược Kiều không ngờ Hạ Dữ có trí tưởng tượng phong phú như vậy: “Ha ha, biết sự thật thì cảm giác thế nào? Anh có trách em không nói sớm với anh không?”
Hạ Dữ cười nói: “Đương nhiên là không, trong lòng anh, em luôn là tiên nữ của anh, là báu vật quan trọng nhất của anh. Vợ ơi, chúng ta hẹn kiếp sau lại làm vợ chồng nhé?”
Thẩm Nhược Kiều cười nhẹ đồng ý: “Được thôi.”
Có kiếp sau hay không thì không biết, nhưng ít nhất, trong kiếp này, họ đã yêu nhau đến bạc đầu.
HOÀN.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");