Thập Niên 70: Từ Tu Sĩ Thành Quả Phụ

Chương 12




Tô Hồi nhìn chiếc giường cùng với cái chăn lại thở dài một hơi. Cô thầm nói trong lòng, bây giờ cô là Tô Hồi, là Tô Hồi của thập niên 70, thiếu thốn vật tư là hiện tượng bình thường, nhịn!

Cô thầm đọc Thanh Tâm Quyết trong lòng và lôi chiếc áo khoác trong tủ ra.

Không đủ chăn để đắp, mùa đông năm nay nguyên chủ không có chăn để đắp mà là lấy quần áo để đắp tạm.

Không phải là trong nhà không có tiền, mua không nổi, mà đơn thuần là mua không được bông. Đây đúng là thời đại chết tiệt.

Tạm bợ qua một đêm, cô phải đến lớp tiểu học trong thôn. Nguyên chủ vẫn là giáo viên của trường học trong thôn, dạy lớp một lớp hai tiểu học.

Theo lý mà nói thì chức vụ giáo viên tiểu học này không đến lượt người tốt nghiệp tiểu học như cô ấy đảm nhận. Suy cho cùng thì có không ít thanh niên trí thức về quê, cấp 2, cấp 3 cũng có. Nhưng thanh niên trí thức đã chiếm hai chức danh giáo viên trong thôn rồi.

Trương Bình dùng thân phận quân nhân của gia đình cô ấy để xin, nên cô ấy liền trở thành giáo viên. Lớp một, lớp hai, nguyên chủ vẫn có thể gánh vác được.

Dù học lực tiểu học của cô ấy không là gì so với thanh niên tri thức, nhưng so với người trong thôn đã là tốt lắm rồi. Đa số những người đi học tiểu học vài năm không bị mù chữ thì có thể về nhà.

Dạy học trên lớp nhẹ nhàng hơn làm việc ngoài đồng rất nhiều, lại có thể lấy được mười điểm công, tuy không có tiền nhưng có lương thực. Phần việc này của cô ấy khiến không ít bà vợ trong thôn ganh tị đỏ mắt.

Tô Hồi nhớ lại nội dung của bài vở, cô làm giáo viên có lẽ là… Không có vấn đề gì cả.

Tô Hồi nhanh chóng lật trang sách ra, rồi thở phào nhẹ nhõm. May quá, may quá, với kiến thức này của tiểu học không làm khó được cô.

Nhưng hôm nay Tô Hồi không đến lớp dạy mà xin nghỉ và mời giáo viên khác đến dạy thay. Cô phải tranh thủ đi ôm chân phật*, hơn nữa việc san bằng đất nền bên phía nhà ở cũng cần đến cô.*Ôm chân phật: Phải làm những việc cần thiết mà trước đó không làm, bây giờ phải làm trong thời gian gấp gáp.

Trong thời gian một ngày thì tin tức cũng đã truyền đi. Có một vài người thì cảm thán cho nhà họ Trương, có một vài người thì đố kỵ, hâm mộ.

Theo như họ thấy thì cô giống như cá muối chuyển mình, tự mình có thể dọn nhà ra làm chủ, không cần phải ở chen chúc với người già. Nhưng nghĩ đến cái giá mà cô phải đổi khi trở mình, đó là mất đi người đàn ông, nên không còn hâm mộ nữa.

Chị dâu cả của cô là một trong những người ghen tị với cô. Cô ta chỉ có thể tự an ủi mình rằng, bản thân trải qua những tháng ngày không đến nỗi nào, cũng được sống trong ngôi nhà gạch ngói. Đợi sau này nhà sẽ thuộc về cô ta, cuộc sống vẫn rất có triển vọng.

Suy cho cùng, theo như tập tục nơi đây của bọn họ, người già sẽ sống cùng với con trai cả, cô ta là dâu cả nên không thể tách ra ở riêng được.

Ngày hôm sau cô phải lo xong mọi chuyện cần thiết xong mới lên lớp bình thường.

Công việc của giáo viên tiểu học không khó, ở thời đại này càng đơn giản hơn, lớp học này có một quá khứ rất chật vật. Bây giờ việc học không được xem trọng lắm, thôn bọn họ có trường học nhưng chỉ có lớp vào buổi sáng, buổi chiều các học sinh phải ra ruộng cắt cỏ chứ không đi học.

Lúc trước nguyên chủ dành nửa ngày để về nhà làm đủ loại việc giặt giặt rửa rửa, may may vá vá, không được nghỉ ngơi, còn phải ra ruộng làm việc. Nhưng bây giờ cô sẽ không như vậy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.