Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 53: Chương 53




Trong phòng, Lưu Hướng Quốc nằm trên giường từ từ mở mắt, vừa tỉnh lại ông ấy cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, vô cùng đau đớn.

“Ai da, đầu của tôi, sao lại đau như vậy chứ?” Lưu Hướng Quốc xoa trán kêu đau.

Ông ấy vừa mới kêu xong không lâu, ngay sau đó cánh tay lại đau nhói, Lưu Hướng Quốc ngẩng đầu lên, phát hiện người đánh ông ấy lại là mẹ mình.

“Mẹ, đang yên đang lành mẹ đánh con làm gì?” Lưu Hướng Quốc không vui nhìn bà cụ Lưu đầy oán trách.

Vành mắt bà cụ Lưu đỏ hoe chỉ vào ông ấy rồi mắng: “Đánh chết mày đi cho rồi, đánh chết mày thì cái nhà này sẽ không bị mày liên lụy.

”Lưu Hướng Quốc ngơ ngác nhìn mọi người trong nhà đang đứng trước mặt, tất cả đều dùng ánh mắt trách cứ nhìn ông ấy.

“Không phải, sai mọi người đều nhìn con như vậy, con đã làm gì sai vậy? Mọi người cứ nhìn con như vậy, chẳng qua con chỉ ăn vụng tóp mỡ trong nhà thôi mà, cùng lắm thì sau này không ăn vụng nữa.

”Tất cả mọi người trong nhà đưa mắt nhìn nhau.

Lưu Hướng Bình bước tới nhìn đứa em út dường như cái gì cũng không biết, mở miệng hỏi: “Hướng Quốc, em thật sự không nhớ mấy ngày nay mình đã làm chuyện gì sao?”Lưu Hướng Quốc sửng sốt, lắc đầu, nhìn người nhà có hơi kỳ lạ, vội vàng hỏi: “Không phải, rốt cuộc là em đã làm gì hả, sao mỗi người đều nhìn em như vậy.

”“Mọi người đừng hỏi cậu nhỏ nữa, có lẽ cậu nhỏ không thể nhớ được những chuyện đó đâu.

” Lúc này Trương Manh mở miệng giải vây cho ông ấy.

“Manh Nhi, sao cháu lại ở đây, chờ lát nữa cậu nhỏ dẫn cháu tới bờ sông nấu đồ ngon nhé.

” Lưu Hướng Quốc trông thấy cháu gái đã lâu không gặp, cười tủm tỉm nói.

Đầu tiên Trương Manh mỉm cười với người cậu nhỏ này, sau đó nghiêm túc nhìn ông ấy rồi hỏi: “Cậu nhỏ, cậu thật sự không nhớ mấy ngày nay mình đã làm chuyện gì sao?”Lưu Hướng Quốc bị cháu gái ruột hỏi như vậy, lập tức nghiêm túc nói: “Cậu thật sự không nhớ nữa, rốt cuộc cậu đã làm gì thế, tại sao mọi người đều hỏi cậu như vậy?”Hai mắt Bà cụ Lưu lập tức đỏ hoe, giơ tay dùng sức đánh mấy cái vào vai của ông ấy: “Con… Cái tên nhóc thối này, con có biết mình gây họa lớn rồi hay không? Mấy ngày nay con bị quỷ quấn thân, vẫn luôn đánh bạc ở sòng bạc ngầm, cược sạch cả nhà chúng ta vào đó rồi.

”Vẻ mặt Lưu Hướng Quốc chợt thay đổi, ra sức lắc đầu: “Không thể nào, sao con có thể làm như vậy chứ?”“Em trai, đó là sự thật, những gì mẹ nói đều là sự thật, em cược thua khiến nhà chúng ta ngay cả một đồng cũng không còn.

Vừa rồi mấy anh em chúng ta còn có cả ba nữa cùng nhau lôi em từ chỗ sòng bạc ra.

” Vẻ mặt Lưu Hướng Bình đau đớn nhìn ông ấy nói.

Cả người Lưu Hướng Quốc ngốc lặng, không dám tin chính mình lại làm ra những chuyện như vậy.

Trương Manh không có thời gian cho người cậu nhỏ này phát ngốc, mà hỏi ông ấy về chuyện của con quỷ nam kia: “Cậu nhỏ, cháu hỏi cậu, có phải cậu đã từng lừa tiền của một người đàn ông đúng không?” Lưu Hướng Quốc đang sững sờ lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía đứa cháu gái này.

Một lát sau, Lưu Hướng Quốc mới chậm rãi nhớ lại: “Là có chuyện này, chỉ có điều là chuyện của mấy năm về trước, lúc ấy tính tình của cậu vẫn còn bồng bột, đã làm ra vài chuyện ngớ ngẩn.

” Nói đến đây, Lưu Hướng Quốc lập tức nhìn về phía Trương Manh: “Tiểu Manh, chẳng nhẽ ý của cháu là con quỷ quấn lấy cậu kia chính là người đó sao?”Trương Manh không nỡ, nhưng vẫn gật đầu.

Cả người Lưu Hướng Quốc lập tức giống như bị đả kích vô cùng lớn: “Sao có chuyện như vậy được, lúc ấy cậu không phải là cố ý lừa tiền của anh ta đâu.

”Trương Manh thở dài: “Bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, người ta đã chết rồi, còn oán hận cậu, định khiến cả cái nhà này cửa nát nhà tan thì mới chịu ngừng.

”Lưu Hướng Quốc vừa nghe thấy sự việc nghiêm trọng như vậy, hối hận lấy tay đập mạnh vào đầu mình: “Đều trách cậu, đều trách cậu, nếu lúc ấy cậu hiểu chuyện một chút, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện này, là cậu không tốt, cậu thật đáng chết!”Bà cụ Lưu vẫn đau lòng con trai út, lập tức bắt lấy bàn tay đang tự đánh mình của ông ấy: “Được rồi, bây giờ nói những điều này thì có ích gì chứ, cho dù con có đánh chết mình cũng không giúp được gì cả.

”Trương Manh nhìn từng người trong gia đình của ông ngoại than vãn thở dài, cô cũng không đành lòng, bây giờ người thân của cô ngoại trừ bà nội và em trai nhà họ Trương ra, cũng chỉ còn có gia đình này nữa thôi.

“Cậu nhỏ, cậu còn nhớ nhà của người đó ở đâu không?”Lưu Hướng Quốc lập tức nín khóc, nhìn về phía cháu gái của mình: “Nhớ chứ, lúc đó hình như người kia cũng từng nhắc tới nhà của anh ta, hình như là ở đầu huyện bên cạnh.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.