Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 4: Chương 4




Editor: HannahSau khi ăn xong, Trương Manh nghĩ đến người phụ nữ trong nhà kho chiều nay, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bị sự tò mò trong lòng đánh bại.

Nhân lúc bà nội và em trai ở nhà không để ý, cô đi về phía nhà kho."Ôi chao, đồ nhát gan cuối cùng cũng đến rồi à, tôi còn tưởng cô bị dọa cho sợ chết khiếp, sẽ không quay lại nữa cơ đấy." Trương Manh vừa bước vào, giọng một người phụ nữ châm chọc vang lên phía sau cô.Trương Manh sợ hãi, mặt tái nhợt, cô vội vàng quay người lại, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặt cắt không còn chút máu đang bay lại mỉm cười với mình.Trương Manh lùi lại một bước, cô nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Cô...!cô là người hay là ma?"Mặc dù trong lòng đã biết câu trả lời nhưng cô vẫn không thể tin đó là sự thật.Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, cười khúc khích: "Cô có thấy người bay bao giờ chưa?"Sau khi nhận được câu trả lời, Trương Manh lại nuốt nước bọt, tiếp tục hỏi: "Thế...!sao cô lại ở nhà tôi?"Người phụ nữ hừ lạnh, khinh khỉnh nói: "Cái gì mà nhà cô, nơi này trước đây là nhà của tôi đấy có được không?""Nhà của cô?"Trương Manh suy nghĩ miên man, chợt nhớ ra trước đây bà nội có kể với cô một chuyện.

Bà nói rằng khi trước khi nhà cô chuyển đến ở thì ngôi nhà này là nơi sinh sống của một gia đình họ Trương, nhưng không biết gia đình học đã đắc tội với ai mà chỉ sau một đêm, cả nhà không còn ai sống sót, sau đó, ngôi nhà trở thành nhà vô chủ, sau đó nữa được hợp tác xã phân cho gia đình cô ở.“Cô họ Trương à?” Trương Manh dè dặt nhìn cô ta hỏi.Người phụ nữ cười buồn: "Không ngờ lại có người còn nhớ họ của tôi, đúng vậy, tôi họ Trương, tên Trương Vũ, lúc chết mới mười lăm tuổi."Trương Manh lại nuốt nước bọt: "Tôi...!tôi với cô không thù không oán, xin cô đừng hại tôi.""Yên tâm, tôi nhất định sẽ không hại cô, bởi vì từ khi làm ma đến giờ, cô là người đầu tiên có thể nhìn thấy những thứ như chúng tôi cho nên tôi không những sẽ không hại cô mà còn sẽ giúp cô, chỉ cần cô giúp tôi một việc là được."“Một người phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi có thể giúp gì được cho cô?” Trương Manh mím môi nhìn cô ta.“Đơn giản thôi, chỉ cần cô giúp tôi lấy bộ xương của tôi ra khỏi gốc cây liễu sau nhà cô thì tôi sẽ đưa lương thực cho cô.

Tôi biết một nơi có rất nhiều lương thực và tất nhiên, nếu cô muốn vàng thì tôi cũng có thể cho cô, tôi còn có thể nói cho cô biết chỗ nào có vàng để đào nữa.” Trương Vũ nghiêm túc nói.Trương Manh suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu chỉ cần giúp cô ta lấy bộ xương ra là có thể có được lương thực thì cuộc giao dịch này thật ra cũng khá hời đấy.Hiện giờ nhà mình đang thiếu lương thực, cô vẫn đang lo lắng không biết kiếm ở đâu.Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, Trương Manh liền mạnh mẽ gật đầu: “Được, tôi đồng ý giúp cô lấy bộ xương ra, nhưng cô không được lừa tôi về chuyện cô đã hứa.

Nếu cô lừa tôi, tôi sẽ chôn bộ xương của cô trở lại chỗ cũ.”Trương Vũ cười giễu cợt, nhưng vẫn đáp lại: “Biết rồi, biết rồi.

Tôi nói cho cô biết, cô đừng coi thường tôi là ma, ma quỷ chúng tôi cũng rất giữ lời đấy có được không.”Hiện giờ Trương Manh không có tâm trạng nghe những lời ma quỷ của cô ta, lập tức lên tiếng cắt ngang: “Vậy thì đợi thêm chút nữa chúng ta hãy hành động, đợi bà nội tôi và những người khác ngủ say đã, được không?”Trương Vũ hơi buồn bã đáp lại: “Còn phải đợi nữa à!” Cô ta liếc Trương Manh một cái rồi nói: “Được thôi, dù sao tôi cũng đã đợi nhiều năm như vậy rồi cũng không ngại chờ thêm chút thời gian này, nghe theo cô vậy.”Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của bà nội Trương đang gọi Trương Manh.

Cô hoảng hốt đáp lại bà ấy: “Cháu ở đây, cháu đến ngay ạ.”Trương Vũ phì cười khi thấy cô căng thẳng như vậy: “Cô đừng lo, hiện giờ ở trong nhà này chỉ có cô mới có thể nhìn thấy tôi thôi, còn bà nội cô và những người khác đều không thể.”Nghe thấy Trương Vũ nói thế, Trương Manh mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn cô ta đang bay lơ lửng nhanh chóng căn dặn: “Vậy, hẹn gặp lại cô vào tối nay.”Sau khi vứt lại câu nói này thì Trương Manh vội vàng chạy ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên tiếp xúc với ma nên trong lòng cô vẫn còn khá sợ hãi.Chín giờ tối, Trương Manh đang nằm trên giường.

Sau khi chắc chắn rằng bà nội và em trai ở bên cạnh đã ngủ say thì cô mới rón rén mở cửa phòng ra, đi vào nhà kho ở phía tây.“Cuối cùng cô cũng đến rồi, nếu cô còn không đến tôi sẽ nghĩ cô nuốt lời đấy.” Vừa mới bước vào, Trương Manh đã bị một cơn gió lạnh phả vào mặt, sau đó là một giọng nói âm u vang lên bên tai cô.Trương Manh sợ hãi lùi về sau hai bước, mặt mày trắng bệch nhìn ma nữ Trương Vũ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.“Đệch, tôi đáng sợ đến thế sao.

Lúc tôi chết vẫn còn là một cô thiếu nữ tươi như hoa đấy, không biết xinh đẹp đến nhường nào.” Thấy cô sợ mình như vậy, Trương Vũ khinh thường nói..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.