Trong viện, ông Hàn còn đang vỗ bàn, lộ ra uy phong đương gia của mình với đám hương thân láng giềng:
“Phản rồi! Nó phản thật rồi! Lão đại, lão tam, hai đứa mày đi túm nó ra đây cho tao! Hôm nay tao nhất định phải đánh chết thằng con bất hiếu này.”
Lão đại mới vừa được Hà Thúy Hoa đỡ lên, đang ôm bụng ngồi xuống ghế thở dốc, nghe cha mình nói vậy, anh ta càng ôm bụng chặt hơn, hệt như sắp chết:
“Ba, con cần nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút.”
Lão tam Hàn Lỗi thì đang yếu ớt không chịu nổi, nằm trên mặt đất rên rỉ, ầm ĩ đòi đi khám đại phu.Ông Hàn nghe được tiếng cười nhạo truyền tới từ trong đám người, là một người bạn hút thuốc cười nhạo:
“Hàn lão đầu, ông như vậy không được đâu. Làm cha mà không quản được con, quá uất ức. Ha ha ha, Hàn lão đầu đúng là kẻ hèn nhát.”Ông Hàn không thể kêu lão đại với lão tam đi được, bản thân lại không dám tới cửa gây sự với lão nhị.
Ngộ nhỡ thằng súc sinh ấy thật sự ra tay với ông ta, tới lúc đó mới thật sự là mất hết mặt mũi.Ông Hàn quăng tẩu thuốc ra, bản thân quay về phòng đóng sập cửa lại, giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng của người cha người chủ gia đình.
Về phần bà Hàn, con trai cưng đang nằm trên đất đau đớn kêu rên, bà Hàn nào có thể ngồi yên.
Bà ta túm tóc con dâu chửi mắng: “Mày không nghe thấy con trai tao muốn đi khám sao? Còn đứng đây làm gì, mau đi mời đại phu đi!”
“Nếu trễ nãi việc chữa trị của con trai tao, xem tao có lột da mày ra không!”
Da đầu Hạnh Hoa tê rần, không dám cãi lời bà Hàn, vội ôm đầu chạy ra ngoài, đi tìm Xích Cước đại phu trong thôn.
Bà Hàn quỳ gối bên cạnh Hàn Lỗi trong sân khóc tới trời u đất ám, còn chĩa thẳng tay lên trời mắng:
“Ông trời ơi, ông thật không có mắt! Tôi cực khổ nuôi lớn hai anh em bọn nó, bây giờ lại bị hai anh em bọn nó đuổi đánh1”
“Đánh tôi thì cũng thôi, còn muốn đánh con tôi! Con tôi số thật khổ! Ôi con tôi! Thằng vong ơn phụ nghĩa kia đáng chịu ngàn đao! Sao ông không giáng sét đánh chết loại súc sinh thâm hiểm độc địa kia đi!”
Thím Dương đứng ở ngoài cửa, hiểu Hàn Cánh từ nhỏ tới lớn, không chịu nổi nữa, nói một câu công bằng:
“Thằng Cánh cũng không phải người không biết nói lý. Mỗi tháng nó gửi nhà bà một khản tiền, cung cấp cho cả nhà ăn uống.”
“Nếu không có tiền thằng Cánh gửi về, bà lấy đâu ra tiền xây nhà cưới vợ cho con trai bà? Còn cung cấp cho con cháu nhà bà đi học trong thành phố.”
“Người ta cống hiến nhiều tiền cho nhà bà như vậy, chỉ nhờ bà chăm sóc một đứa nhỏ, mà bà xem nhà bà đối xử tệ với Thần Thần tới mức nào!"