Thập Niên 70 Thịnh Vượng

Chương 61




Dịch: Trâu Lười

Trường khai giảng vào tháng 2. Qua năm mới, Trần Niên Niên bàn bạc với người trong nhà, cô sẽ đến thành phố An Dương xem nhà trước, khi nào mua được nhà, Trần Thiên Hoằng sẽ đưa Tôn Tuệ Phương và Đào Tiểu Điềm qua.

Thời gian này Tôn Tuệ Phương thường xuyên mất ngủ, các con phải đi học xa, một mình bà ở đây cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng bà đã sống ở thôn Trần Gia Loan hơn 30 năm, lần đi xa nhất cũng chỉ lên thị trấn, bây giờ phải đến thành phố An Dương, bà lại không nỡ. Đến thành phố lớn, bà quen được không?

Ngoại trừ bà, mọi người trong gia đình đều vui vẻ, Trần Thiên Hoằng an ủi bà: “Chỉ cần chúng ta ở cùng nhau thì ở đâu cũng là nhà.”

Trần Thiên Hoằng là một người đàn ông có lý tưởng, giờ đây hắn chuẩn bị đi đến nơi thực hiện lý tưởng của mình nên hắn cực kỳ kϊƈɦ động.

Lời của Trần Thiên Hoằng cũng giống suy nghĩ của bà.

Con người thường tìm đến chỗ cao, còn nước thường chảy về nơi thấp. Đến thành phố An Dương là chuyện tốt, con trai con gái đều ở đó, bà còn buồn lòng cái gì nữa.

Hôm Trần Niên Niên lên thành phố, Tôn Tuệ Phương chuẩn bị rất nhiều thứ cho vào ba lô của cô.

“Lần này đến An Dương, chắc chắn con phải đến thăm hỏi nhà của Chu Tử Cừ. Trong nhà chúng ta không có đồ tốt, chỉ có thể mang theo một ít trứng gà và rau khô làm quà quê thôi.”

Tôn Tuệ Phương luôn lo lắng gia cảnh của nhà mình sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ. May mà Chu Tử Cừ một lòng say mê Trần Niên Niên, cứ cách mấy ngày hắn lại gửi thư tới, điều đó đã xua tan nỗi lo lắng trong lòng bà.

Trước khi đi, Trần Niên Niên cũng thanh lý cái xe đạp của mình.

Cô đi cái xe đạp này hai năm rồi, sơn bong tróc dần nhưng nhìn bên ngoài vẫn mới 60%. Vật liệu ngày càng khan hiếm, loại đồ vật lớn này không dễ mua, dù là đồ cũ cũng có người tranh giành.

Cuối cùng cô đã bán nó cho một gia đình giàu có ở trong đội sản xuất với giá 80 đồng.

Trần Niên Niên vẫn hơi tiếc khi bán cái xe đã gắn bó với mình bao lâu nay, nhưng thành phố An Dương quá xa, xe đạp không mang theo được nên cô đành bán cho người khác để giảm bớt tổn thất.

Ngoài những thứ Tôn Tuệ Phương đã đóng gói, Trần Niên Niên còn mua thêm trà của một người nông dân già trong đội sản xuất. Tuổi tác và phân phận của bố Chu Tử Cừ thường thích uống trà, dù sao cũng nên mang một ít đến.

Vì cả nhà sẽ sớm đoàn tụ nên Trần Niên Niên không lo mấy. Cô cầm giấy giới thiệu và hành lý lên xe Trần Phú Quốc, ông sẽ chở cô đến nhà ga của huyện.

“Niên Niên, về sau nếu có thời gian thì về thăm đội sản xuất của chúng ta nhé. Nơi đây luôn là nhà của cháu.”

Trần Niên Niên không nói chuyện cả nhà cô sẽ chuyển đến thành phố An Dương nhưng Trần Phú Quốc cũng không phải là đồ ngốc. Ba người Trần Niên Niên đều đi học đại học, vì vậy họ chắc chắn sẽ không để Tôn Tuệ Phương ở đây một mình.

Trần Niên Niên mỉm cười: “Đội trưởng, bác yên tâm đi, chờ cháu đến An Dương, cháu sẽ viết thư thường xuyên cho bác. Cháu cũng quay lại đây thăm bác nếu được nghỉ.”

Trần Niên Niên vui vẻ nhìn cô, ai mà ngờ cô bé bị Trần Quý Tài ghét bỏ hai năm trước đã trở thành thủ khoa của tỉnh như bây giờ. Chắc chắn về sau cô sẽ còn phát triển đên mức những người dân quê như họ không thể tưởng tượng được.

May mà Tôn Tuệ Phương và Trần Quý Tài đã ly hôn, nếu không Trần Niên Niên cũng không có cơ hội như bây giờ.

Sau khi tiếng còi vang lên, đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh, nhìn những tòa nhà lướt qua bên ngoài cửa sổ, Trần Niên Niên thở một hơi.

Cuộc sống của cô sắp bước vào một hành trình mới, về sau thôn Trần Gia Loan chỉ còn xuất hiện ở trong ký ức của cô mà thôi.

Trước khi lên tàu, cô đã dùng điện thoại cố định ở nhà ga để gọi cho Chu Tử Cừ, Chu Tử Cừ sẽ đến đón cô ở nhà ga thành phố An Dương.

Một năm qua cả hai chỉ liên lạc với nhau bằng cách viết thư. Trần Niên Niên rất nhớ hắn, vừa nghĩ đến việc họ sắp gặp lại nhau, trong lòng cô cực kỳ mong đợi.

Không biết Chu Tử Cừ thay đổi như thế nào trong một năm qua.

Sau bốn ngày đi tàu, cuối cùng Trần Niên Niên cũng đến An Dương.

Kiếp trước cô đi máy bay lên đại học, hai mắt nhắm lại ngủ một giấc, lúc mở mắt ra đã đến thành phố khác, đây là lần đầu tiên cô đi tàu lâu như vậy.

Khi xuống tàu, cả người cô đau nhức đến nỗi không thể duỗi thẳng chân. Tư thế này rất giống lần đầu tiên cô làm việc đồng áng.

Lúc cô đến An Dương đã là buổi chiều, không biết Chu Tử Cừ đến chưa.

Trần Niên Niên đứng hoạt động gân cốt một chút rồi đi ra ngoài cửa ga.

Sự khác biệt giữa các thành phố lớn và huyện nhỏ có từ xưa đến nay rồi, chỉ cần nhìn một cái nhà ga cũng thấy rõ sự khác biệt.

Ví dụ như vấn đề vệ sinh hoặc an ninh, họ đều làm tốt hơn nhiều so với huyện nhỏ.

Ở trong nhà ga người đến người đi, bên ngoài còn có rất nhiều người đang cầm những tấm biển ghi tên người.

Trần Niên Niên nhìn thoáng qua, may quá, không có ai viết tên cô.

Mặc dù nhiều người nhưng điều này cũng không ngăn cản cô nhìn thấy Chu Tử Cử trong đám đông.

Hắn mỉm cười đứng lặng lẽ ở nơi đó, lúc hắn nhìn thấy Trần Niên Niên thì giơ tay lên vẫy tay về phía cô.

Trần Niên Niên cũng mỉm cười, bỏ ngoài tai những tiếng ồn ào, cô chậm rãi đi về phía Chu Tử Cừ.

Chu Tử Cừ không thay đổi gì mấy, nhưng có lẽ không phải làm việc đồng áng cả ngày nên làn da trắng hơn hẳn, hắn mặc áo khoác đen cài cúc gọn gàng. Trêи cổ đeo khăn quàng màu đen cô đan cho hắn từ năm trước.

Mặc dù Chu Tử Cừ không cầm bảng giơ lên nhưng khí trêи người hắn rất độc đáo, bất cứ ai bước ra khỏi ga tàu đều sẽ nhìn thoáng qua hắn.

Chu Tử Cừ vươn tay ra: “Đồng chí Trần Niên Niên, hoan nghênh em đến An Dương!”

Trần Niên Niên cười nắm tay hắn: “Cảm ơn anh, anh đến đây lâu chưa?”

Chu Tử Cừ vừa nắm taycô vừa xách hành lý cho cô: “Cũng không lâu lắm, anh mới đứng một lúc thôi.”

Hắn vừa nói xong, chị gái bên cạnh liền nói: “Cái gì mà không lâu chứ. Anh chàng này tới từ sáng như tôi. Tôi đợi ở đây gần một ngày rồi.”

Trần Niên Niên kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, Chu Tử Cừ chắc chắn làm như vậy.

Lúc xuống tàu cô còn nghĩ nhỡ Chu Tử Cừ không đến hoặc đến muộn thì cô phải làm sao, bây giờ cô cảm thấy mình lo lắng thừa rồi, sao Chu Tử Cừ có thể để chuyện như vậy xảy ra được chứ.

Bị chị gái nói trúng, tai Chu Tử Cừ lập tức đỏ lên, hắn giải thích: “Em chưa từng đi xa một mình, anh sợ em xuống tàu không nhìn thấy anh sẽ sợ hãi.”

Trần Niên Niên cong môi: “Em còn tưởng rằng anh nhớ em nhiều nên mới không kịp chờ mà đến sớm đó.”

Chu Tử Cừ rất thích nhìn Trần Niên Niên làm nũng, biết cô cố ý trêu mình, hắn cũng cười thừa nhận: “Đây cũng là nguyên nhân chính khiến anh đến sớm.”

Nếu hai nơi không quá xa nhau, Chu Tử Cừ còn muốn đến thôn Trần Gia Loan đón Trần Niên Niên.

Trần Niên Niên bật cười, cho dù hai người có hàng vạn lời muốn nói nhưng ở đây cũng không phải là nơi để nói chuyện, cô tựa đầu vào vai Chu Tử Cừ nói: “Chu Tử Cừ, em mệt quá. Anh tìm một chỗ để em nghỉ ngơi trước đi.”

“Nếu không chúng ta đến nhà anh luôn đi. Dù sao anh cũng giới thiệu em với bố mẹ anh rồi. Họ luôn muốn gặp mặt em.”

Trần Niên Niên nhanh chóng lắc đầu, đi tàu lâu như vậy, cô đã quá mệt rồi, cô không còn sức để ứng phó với bố mẹ của Chu Tử Cừ nữa đâu.

Cả đường mệt mỏi mới đến nơi, dù thế nào cô cũng phải đi tắm, thay quần áo trước đã. Sau đó cô sẽ chuẩn bị tinh thần tốt nhất để đi gặp cha mẹ Chu Tử Cừ.

Thấy cô không vui, Chu Tử Cừ cũng không ép buộc cô.

“Vậy anh tìm nhà nghỉ để em nghỉ ngơi một đêm nhé.”

Trần Niên Niên không hề quen thuộc thành phố An Dương nên tất nhiên cô làm theo những gì Chu Tử Cừ nói.

Khi ra khỏi ga xe lửa, bên ngoài có một chiếc ô tô đậu ở đó, Trần Niên Niên còn tưởng người kia đến đón nhân vật lớn nào, mãi đến khi Chu Tử Cừ mở cửa xe ra.

“Lên xe đi, Niên Niên.”

Trần Niên Niên nhướng mày, hóa ra cô chính là nhân vật lớn kia nha.

Lúc xe từ từ đi vào đường cao tốc, Trần Niên Niên nói: “Anh làm như này có tính là lấy của công dùng vào việc riêng không?”

Một người tầm cỡ như bố của Chu Tử Cừ chắc chắn có xe hơi và tài xế riêng, nhưng ai mà được Trần Niên Niên lại được hưởng thụ như vậy.

“Cái này gọi là sử dụng tài nguyên hợp lý. Hôm nay bố anh nghỉ ở nhà nên ông ấy không cần dùng xe.”

Trần Niên Niên chỉ đùa thôi, được đi xe hơi chắc chắn tốt hơn đi bộ. Mà cái xe này ở An Dương không tính là gì. Vừa nãy Trần Niên Niên nhìn thấy mấy chiếc xe chạy qua.

Có xe hơi, hai người nhanh chóng đến nhà nghỉ, Chu Tử Cừ xách đồ vào giúp cô, sau đó đóng cửa lại.

Trần Niên Niên còn đang nghĩ vấn đề tắm rửa vào buổi tối, đột nhiên Chu Tử Cừ ôm cô từ phía sau.

“Một năm không gặp, Niên Niên, anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?”

Trần Niên Niên dựa vào trong lòng hắn nói: “Sao em có thể không nhớ được, anh không biết lúc anh rời đi, một mình em ở lại huyện khó chịu như thế nào đâu.”

Khi cả hai còn ở huyện, ngoại trừ lúc đi làm, họ dành phần lớn thời gian ở bên nhau, dù không làm gì họ cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Sau khi Chu Tử Cừ đi, Trần Niên Niên làm mọi việc một mình, cô cũng không có điện thoại di động nên không thể nghe thấy giọng nói hay nhìn thấy người. Lúc cô nằm mơ cũng muốn gặp lại Chu Tử Cừ sớm hơn.

Ssáng tiếc hiện thực không cho phép, cô phải trở nên ưu tú mới có thể đứng bên cạnh Chu Tử Cừ. Nếu không cô sẽ không thể vượt qua được rào cản trong lòng.

Nghe những lời Trần Niên Niên nói, trong lòng Chu Tử Cừ cảm thấy yên tâm hơn.

Hắn cọ vào cổ Trần Niên Niên rồi cắn vành tai trắng nõn của cô, hắn nhỏ giọng nói: “Niên Niên, anh muốn hôn em.”

Hơi nóng phả vào cổ khiến Trần Niên Niên tê dại.

Trần Niên Niên cảm thấy Chu Tử Cừ rất ngây thơ, muốn hôn cũng phải báo cáo, lâu rồi không gặp nhau, hắn không thể cuồng nhiệt hơn sao?

Cô đỏ mặt nói: “Muốn hôn thì hôn, sao lại hỏi cái này chứ.”

Chu Tử Cừ chậm rãi xoay người cô lại, nhìn lông mi Trần Niên Niên khẽ rung động như con sò biển, hắn cười nhẹ rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Không biết trong một năm này Chu Tử Cừ đã trải qua những gì, lần đầu tiên hôn nhau Trần Niên Niên phải mở miệng trước, nhưng hiện tại Trần Niên Niên bị hắn hôn đến mức say mê quên lối về.

Chẳng trách khi còn học đại học có rất nhiều bạn học cùng lớp yêu nhau, lúc đó cô còn không hiểu nhưng bây giờ cô mới hiểu được gần người mình thích tuyệt vời như nào.

Sau nụ hôn triền miên kéo dài, Trần Niên Niên dựa vào trong ngực Chu Tử Cử không dám ngẩng đầu lên, nếu Chu Tử Cừ không ôm cô thì chân cô đã nhũn ra rồi.

Chu Tử Cừ cũng không khá hơn cô là bao, nhưng hiếm khi thấy Trần Niên Niên xấu hổ như vậy, sự xấu hổ của hắn cũng bị đánh bại bởi sự ngọt ngào. Hắn ôm chặt Trần Niên Niên vào trong lòng rồi cười khẽ.

Tiếng cười dịu dàng rơi vào tai Trần Niên Niên càng làm cô không được tự nhiên.

Cô thò tay vào trong áo khoác của Chu Tử Cừ rồi véo eo hắn.

“Chu Tử Cừ, anh thật đáng ghét!”

Lúc đàn ông thỏa mãn sẽ không phản bác cái gì cả: “Ừm, là anh không tốt, xin lỗi em, anh không khống chế được mình.”

Hắn nói xong lại không nhịn được mà bật cười.

Thái độ này không giống như đang thừa nhận sai lầm, Trần Niên Niên vẫn muốn giả bộ tức giận nhưng giả bộ nửa chừng thì không nhịn được nữa.

Cảm giác gặp lại nhau thật tốt, Trần Niên Niên cảm thấy mình giống như đang được ngâm trong hũ mật, bầu không khí cực kỳ ngọt ngào.

Đêm đó Chu Tử Cừ ở nhà nghỉ, không về nhà.

Dù sao hai người cũng chưa kết hôn, nếu ở chung bố mẹ của Chu Tử Cừ có ý kiến

gì thì phải làm sao. Ai ngờ Chu Tử Cừ lại nói chính bố mẹ của hắn bảo hắn ở đây với cô.

Họ nói rằng một cô gái trẻ từ thôn nhỏ đến đây không quen ai sẽ sợ hãi. Nếu cô không muốn đi theo Chu Tử Cừ về nhà thì Chu Tử Cừ sẽ đi nhà nghỉ ở cùng cô.

Khi Trần Niên Niên nghe vậy, cô không biết mình nên biết ơn bố mẹ Chu Tử Cừ đã quan tâm hay bội phục họ vì họ tin tưởng vào nhân phẩm của con trai mình như thế.

Sự thật chứng minh, trêи đời này bố mẹ vẫn hiểu rõ con trai của mình nhất. Chưa kết hôn, Chu Tử Cừ sẽ không bao giờ vượt qua ranh giới nửa bước.

Hai người họ ngủ trêи một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn bông và trò chuyện đến nửa đêm.

Sau một năm xa cách, Trần Niên Niên kể cho hắn nghe về quá trình ôn tập mệt mỏi, sự căng thẳng trong kỳ thi và sự phấn khích sau biết điểm kỳ thi tuyển sinh đại học. Cảm xúc của Chu Tử Cừ cũng phập phồng theo giọng kể của cô, thỉnh thoảng hắn sẽ mở miệng phụ họa hai câu. Lúc nghe Trần Niên Niên nói cô là thủ khoa của tỉnh, hắn còn khen ngợi cô một phen.

Trần Niên Niên được Chu Tử Cừ khen ngợi hết lời thì vui sướиɠ, cô cười tủm tỉm rồi hôn hắn một cái.

Ngồi trêи xe lửa mấy ngày, Trần Niên Niên rất mệt, lúc đầu cô còn có thể mở mắt nói chuyện với Chu Tử Cừ. Sau khi hai người náo loạn một lúc thì buồn ngủ, cô ngáp một cái rồi nói chúc ngủ ngon với Chu Tử Cừ.

Chu Tử Cử cũng chúc cô ngủ ngon, đằng sau còn kèm theo lời thổ lộ.

Trần Niên Niên đáp lại như thế nào?

Trần Niên Niên chui vào trong ngực Chu Tử Cừ, cô vừa ngáp vừa nói: “Em cũng thích anh, em thích anh nhất!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.