Dịch: Trâu Lười
Một khi đã đưa ra quyết định, Chu Tử Cừ sẽ không dễ dàng thay đổi. Mặc dù cái đồng hồ này rất quan trọng đối với hắn nhưng so với việc bị đói bụng thì nó cũng không tính là gì.
“Cậu yên tâm đi, chờ sau này tôi kiếm được tiền, tôi nhất định mua lại cái đồng hồ này.”
Vẻ mặt Trần Đại Tráng vẫn kϊƈɦ động như cũ: “Cái đồng hồ này là vật kỷ niệm cuối cùng của cậu, nếu cậu bán nó đi, vậy thì không còn cái gì nữa.”
“Chỉ cần người vẫn còn thì không có cái gì là không thể.”
Trần Đại Tráng biết mình không khuyên nổi Chu Tử Cừ, hắn cũng biết cách làm của Chu Tử Cừ không sai nhưng trong lòng hắn vẫn chứa đầy sự chua xót không nói thành lời.
Trần Đại Tráng nằm trêи giường hầm hừ, hắn che chăn kín đầu, dáng vẻ không muốn quan tâm đến người khác.
Chu Tử Cừ giận quá bật cười, hắn nuối tiếc thì nuối tiếc nhưng không ngờ tên ngốc này lại phản ứng lớn như vậy.
Hắn vỗ vỗ đầu Trần Đại Tráng qua lớp chăn: “Sáng mai không được tức giận nữa.”
Trần Đại Tráng kìm nén nỗi chua xót ở trong lòng rồi “Ừ” một tiếng.
Không phải hắn tức giận, hắn chỉ thấy uất ức thay Chu Tử Cừ thôi.
Một cậu con trai sống sung sướиɠ từ nhỏ, ai ngờ một ngày lại rơi xuống hoàn cảnh này chứ.
Từng là một người kiêu căng tùy ý, đến nơi này lại phải nhẫn nhịn chịu đựng, hắn cảm thấy khó chịu thay Chu Tử Cừ.
Nhận được tiền và sổ ghi chép của Trần Đại Tráng, Trần Phú Quốc cực kỳ hài lòng. Ông là người khởi xướng chuyện cho vay tiền, nhóm thanh niên trí thức có thể tích cực như vậy làm người đội trưởng như ông tăng thêm mấy phần hãnh diện, về sau ông sẽ thả lỏng mấy thanh niên trí thức này một chút.
Tiền gom góp ổn rồi, Trần Phú Quốc đến chỗ Trần Niên Niên giao tiền cho cô.
“Danh sách cho vay tiền, bác giữ một phần, cháu giữ một phần, đến lúc đó đối chiếu danh sách trả lần lượt rồi bảo họ đến chỗ bác ký tên.”
Biện pháp này vừa công bằng vừa ổn thỏa, vay tiền và trả tiền đều thông qua đại đội trưởng, về sau sẽ không xuất hiện vấn đề gì nữa.
“Cảm ơn đội trưởng.” Trần Niên Niên nhìn qua danh sách cho vay tiền, tốt lắm, nhóm thanh niên trí thức cho vay thêm 15 đồng, tổng cộng cô vay được 50 đồng tiền.
Số tiền bà con cho vay không giống nhau, có người cho vay 1,2 đồng, có người cho vay 1,2 mao, người cho vay nhiều nhất là Trần Phú Quốc, một mình ông cho vay 5 đồng.
Những người trêи danh sách này không thân thiết với gia đình Trần Niên Niên lắm nhưng lúc gia đình cô gặp khó khăn, họ lại nhiệt tình vươn tay giúp đỡ, điều này làm Trần Niên Niên cực kỳ cảm động.
Dù ở thời đại nào, những người giúp đỡ cho vay tiền đều đáng giá để cảm kϊƈɦ.
Về sau Trần Niên Niên phát đạt, cô nhất định sẽ trả ơn từng người một.
Sau khi nhận được tiền, Trần Niên Niên bắt đầu bận rộn mua một căn nhà, cô đi xem tất cả những nhà mà Trần Phú Quốc giới thiệu.
Nhà ở nông thôn đều giống nhau, không thể nói là tốt nhưng dùng để che gió che mưa vẫn đủ.
Sau nhiều lần cân nhắc, Trần Niên Niên chọn một ngôi nhà ở gần sông.
Đầu tiên, nơi này cách xa nhà Trần Quý Tài nhất, việc này có thể làm giảm số lần chạm mặt với Trần Quý Tài. Thứ hai, xung quanh không có hộ gia đình nào khác, hàng xóm ở gần nhất cũng phải đi bộ mất mười phút, như vậy rất thuận tiện cho gia đình cô làm mấy chuyện kín đáo kia.
Hơn nữa, ngôi nhà này lại nằm chéo đối diện với khu tập thể thanh niên trí thức, ở giữa có một cây cầu bắc qua con sông dài, gia đình có việc gì cần người khác giúp đỡ cũng không sợ không tìm được ai.
Nói tóm lại, vị trí của ngôi nhà này cực kỳ hoàn hảo đối với Trần Niên Niên.
Ngôi nhà lâu rồi không có người ở, khi ba người xách hành lý của vào ở thì thấy bên trong bừa bộn, bốc mùi ẩm mốc.
Nhưng không có ai trong ba người tỏ ra chán ghét. Bắt đầu từ hôm nay, đây là nhà của họ, có căn nhà này, bọn họ không còn phải ở nhờ trong ký túc xá thanh niên trí thức nữa.
Lâu lắm rồi tâm trạng Tôn Huệ Phương mới vui vẻ như vậy, chỉ cần ba người cùng nhau cố gắng thì cuộc sống có vất vả thế nào cũng không có vấn đề gì.
Sau khi thu dọn nhà cửa gần hết, Trần Niên Niên lau mồ hôi trêи trán: “Mẹ, trong nhà còn thiếu rất nhiều thứ, ngày mai con phải lên thị trấn một chuyến mới được.”
Tôn Tuệ Phương gật đầu: “Trong nhà cần rất nhiều thứ, con đến nhà đội trưởng mượn xe bò để dùng đi.”
“Được, vậy bây giờ con đi tìm bác ấy, nhỡ đến muộn bác lại cho người khác mượn xe bò trước.”
Khi Trần Niên Niên đến nhà Trần Phú Quốc, Chu Tử Cừ đã ở đó.
Sau khi cô giải thích ý định của mình, Trần Phú Quốc nói, “Đúng lúc ngày mai thanh niên trí thức Chu cũng lên trấn, như vậy đi, hai người mang xe bò về luôn hôm nay đi. Trong nhà cháu cần rất nhiều thứ, vừa vặn thanh niên trí thức Chu có thể giúp đỡ.”
Nói xong, ông lại nhìn về phía Chu Tử Cừ: “Thanh niên trí thức Chu, không biết cháu có phiền với việc sắp xếp này không?”
Mặt Chu Tử Tuyền thản nhiên: “Không phiền.”
Trần Niên Niên nhìn hắn cười rồi nói: “Được.”
Hôm sau trời còn chưa sáng Trần Niên Niên đã thức dậy rồi, sau khi lục lọi một lúc lâu trong tủ, cuối cùng cô cũng tìm được bộ quần áo mình thích.
Sau khi thay quần áo, cô bôi một ít kem dưỡng da lên mặt rồi cài một chiếc kẹp tóc trêи đầu.
Nhìn cách ăn mặc tỉ mỉ của bản thân trong gương, đột nhiên Trần Niên Niên mỉm cười.
Cô đang làm gì vậy? Không phải là cô chưa đến thị trấn bao giờ, tại sao cô lại chú ý cách ăn mặc rồi?
Sau khi gặp Chu Tử Cừ, cô mới nhận ra rằng mình không phải là người duy nhất mong đợi lần lên thị trấn này. Chu Tử Cừ, người đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng khác hẳn bộ dáng mặc quần áo lao động màu xanh lúc bình thường.
Bây giờ còn sớm, không có ai trêи đường đi, nhưng Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ đều im lặng không nói gì.
Khi xe bò đi ra khỏi làng, Chu Tử Cừ im lặng một lúc mới ngượng ngùng nói: “Niên Niên, hôm nay cô thật đẹp.”
“Anh nhỏ, anh thật sự không biết nói chuyện mà. Cái gì gọi là hôm nay tôi thật xinh đẹp? Chẳng lẽ trước đây tôi không đẹp sao?” Trần Niên Niên cố ý trêu chọc hắn bằng cách bắt lấy sơ hở trong lời nói của hắn.
Chu Tử Cừ mắc kẹt nói: “Bình thường xinh đẹp mộc mạc, hôm nay xinh đẹp lộng lẫy, cô luôn luôn xinh đẹp.”
Trần Niên Niên chống cằm hỏi hắn: “Vậy anh thích tôi lúc bình thường hay thích tôi như bây giờ?”
Đôi mắt của cô gái nhỏ sáng lấp lánh làm lòng Chu Tử Cừ nóng bỏng không dám nhìn cô, hắn cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Tôi đều thích.”
Trần Niên Niên thực sự muốn cười, cô cảm thấy mình giống như cường hào ác bá bắt nạt kỹ nữ, còn Chu Tử Cừ là cô con dâu nhỏ bé nhút nhát bị ép làm những điều bản thân không thích.
Nếu không phải thấy làn da đỏ ửng từ mặt của Chu Tử Cừ lan đến cổ, cô nhất định tiếp tục trêu chọc hắn.
“Được rồi, được rồi, tôi không đùa anh nữa, anh đừng xấu hổ, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào có da mặt mỏng như anh vậy.”
Chu Tử Cừ ngẩng đầu, sắc mặt không tốt lắm: “Cô cũng từng nói những lời như này với người đàn ông khác sao?”
Trần Niên Niên vội vàng lắc đầu: “Anh nhỏ oan uổng tôi rồi. Anh thấy tôi nói chuyện với người đàn ông nào như vậy chưa?”
Chu Tử Cử mím môi: “Không được, cô không được nói những lời như vậy với bọn họ.”
Trần Niên Niên không nhịn được duỗi tay chọc má anh: “Ngay cả việc tôi nói chuyện với người khác anh cũng muốn quản, anh nhỏ, anh thật bá đạo nha.”
Trần Niên Niên mở miệng anh nhỏ ngậm miệng anh nhỏ cực kỳ thoải mái, nhưng sau khi nói xong cô cảm thấy mình không nghiêm túc lắm.
Rõ ràng cô là một cô gái dịu dàng đoan trang, sao cô có thể say đắm không kiềm chế nổi trước mặt Chu Tử Cừ như vậy chứ?
Đời trước cô chỉ dùng từ « Anh nhỏ » này để trêu mấy nam thanh niên trẻ tuổi thôi, nhưng từ khi cô đến đây, nó đã trở thành cách gọi riêng của cô và Chu Tử Cừ, nghĩ lại thật sự ngại ngùng mà.
Khuôn mặt của Trần Niên Niên bất giác đỏ lên.
Chu Tử Cừ còn tưởng cô can đảm đến nhường nào, hóa ra lúc nãy cô chỉ đang phô trương thôi.
Chu Tử Cừ nghĩ mình quả thực là một người bá đạo, chỉ cần thứ hắn nhìn trúng, hắn sẽ không bao giờ để nó thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Điều kiện của hắn không tốt, hắn cũng không biết bao giờ gia đình mình mới được xử lại án sai ngày đó. Bây giờ hắn không thể hứa hẹn điều gì với Trần Niên Niên, có lẽ hắn cũng không cho cô một tương lai tốt đẹp được.
Nhưng hắn cứ ích kỷ như vậy đấy, hắn biết tất cả nhưng hắn vẫn muốn Trần Niên Niên cảm nhận được tấm lòng của hắn.
“Cô rất khác với những người con gái kia.” Chu Tử Cừ nhìn về phía xa, giọng nói không nhanh không chậm.
Lời nói và việc làm của cô táo bạo hơn những cô gái trong thành phố mà hắn từng thấy, hơn nữa cô rất thẳng thắn với chuyện tình yêu nam nữ.
Hắn biết danh tiếng của Trần Niên Niên trong đội sản xuất không được tốt lắm nhưng hắn không bao giờ tin những lời đồn đại đó.
Những người đó chỉ nhìn thấy mặt ngoài của Trần Niên Niên, họ không hiểu rõ cô là người như thế nào.
Chỉ có hắn mới biết cô gái hắn thích là bảo bối gì.
Trần Niên Niên nói một cách thờ ơ: “Tất cả mọi người trêи thế giới này đều là duy nhất, đương nhiên tôi khác họ rồi.”
Chu Tử Cừ cười: “Đúng vậy.”
Đi xe bò vẫn nhanh hơn đi bộ nhiều, đoạn đường phải đi hơn một tiếng nhưng cuối cùng chỉ mất bốn mươi phút.
Khi đến thị trấn, Chu Tử Cừ chủ động nói: “Niên Niên, tôi muốn đến cung tiêu xã mua ít đồ, cô muốn mua gì thì mua trước đi. Lát nữa chúng ta gặp lại ở đây.”
Trần Niên Niên liếc nhìn anh, lúc đầu cô còn tưởng người này sẽ yêu cầu được ở cùng cô.
Mặc dù hơi buồn bực nhưng cô cũng không thể hiện ra.
“Được rồi, tôi đến cửa hàng tạp hóa mua dầu ăn và gia vị, lát nữa tôi sẽ đến cung tiêu xã tìm anh.”
Sau khi nhìn Trần Niên Niên rời đi, Chu Tử Cừ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trong cung tiêu xã có rất nhiều người, Chu Tử Cừ lấy đồng hồ ra đứng sang một bên đợi những người này mua xong rồi thì nói ý định của mình với nhân viên bán hàng.
Chiếc đồng hồ này là món quà sinh nhật của bố hắn tặng vào sinh nhật năm ngoái, nó rất có ý nghĩa.
Bây giờ tình hình trở nên khó khăn hơn, hắn tin bố hắn sẽ không trách hắn nếu bố biết điều này trong tương lai.
Chờ cung tiêu xã vơi người, Chu Tử Cừ mới đưa đồng hồ cho nhân viên bán đồng hồ đeo tay.
“Đồng chí, tôi muốn bán chiếc đồng hồ này. Cô nhìn xem có thể bán được bao nhiêu.”
Nhân viên bán hàng cầm đồng hồ đeo tay nhìn rồi nói: “Nhãn hiệu Mai Hoa, có thể đổi được 120 đồng và 5 phiếu công nghiệp, thế nào, đổi không?”
Lúc trước mua cái đồng hồ này tốn 200 đồng và 30 phiếu công nghiệp, bây giờ nó chỉ có thể đổi được 5 phiếu công nghiệp, thực sự giảm quá nhiều.
Chu Tử Tuyền nhận lại chiếc đồng hồ nói: “Đồng chí, đồng chí nhìn đồng hồ của tôi mà xem, không có một vết xước nào hết, trông giống hệt như mới. Tôi không cần cô trả giá gốc nhưng cũng phải trả 150 đồng chứ?”
“Không cần biết mới hay không, đồng hồ của anh vẫn là đồ cũ. Giá tôi đưa ra rất cao rồi.”
Nếu không phải ngoại hình Chu Tử Cử ưa nhìn, người bán hàng sẽ nói nhiều lời với hắn như vậy đâu.
Hiếm khi Chu Tử Cử mặc cả với người khác, hắn biết người bán hàng không nói dối, cũng không cố ý làm hắn khó xử, đồng hồ cũ dù có bảo quản tốt đến đâu cũng không thể bán được giá gốc.
“Thế nào, có muốn bán hay không?” Phía sau có người chờ mua thứ gì đó, nhân viên bán hàng thúc giục hắn.
“Bán.” Chu Tử Tử đưa đồng hồ cho nhân viên bán hàng, ánh mắt nhìn về phía ngoài.
Hắn sợ mình sẽ không bỏ được.
Ai ngờ vừa quay đầu lại thì thấy Trần Niên Niên đang đứng trước cửa cung tiêu xã.
Không biết cô ấy đã đứng đó bao lâu nhưng nhìn vẻ mặt phức tạp khó phân biệt của cô ấy, Chu Tử Cử nghĩ cô biết chuyện hắn bán đồng hồ rồi.
Sự xấu hổ tràn ngập trong lòng hắn, tia máu trêи đôi môi mỏng của hắn biến mất dần, hắn cảm thấy bản thân mình giống như bị lột sạch khi đứng trước mặt cô.
Mặt hắn đỏ bừng, hắn giật lấy chiếc đồng hồ nhân viên bán hàng đang cầm rồi lạnh lùng nói: “Không bán nữa.” rồi xoay người rời khỏi cung tiêu xã.
Khi đi ngang qua chỗ Trần Niên Niên, hắn dừng lại một chút nhưng không định chào hỏi gì mà đi luôn.
Đúng lúc này, Trần Niên Niên gỡ từng ngón tay nắm chặt đồng hồ đến đỏ bừng của hắn ra, cô nắm tay hắn bước vào cung tiêu xã lần nữa.
Từ đầu đến cuối, cả hai đều không nói một lời.
Chu Tử Cừ đi theo cô, khi Trần Niên Niên bảo nhân viên bán hàng bán đồng hồ, môi hắn mấp máy nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
Nhân viên bán hàng hết kiên nhẫn, cô không nhẫn nại nói: “Lúc nãy thì không bán, giờ lại bán. Thần kinh à? Nếu lần này lại đổi ý nữa, tôi sẽ không mua nữa đâu.”
Trần Niên Niên kiên nhẫn nói: “Tôi xin lỗi, chúng tôi rất muốn bán chiếc đồng hồ này. Nhưng tôi hy vọng cô không bán nó lại cho người khác. Đợi mấy ngày nữa có tiền, chúng tôi sẽ đến mua lại, mong cô giúp cho.”
Cô nhân viên bán hàng không vui nói: “Ai biết bao giờ cô mới đến mua lại, nếu có người mua mà tôi không bán thì tôi lỗ rồi.”
“Vậy đặt thời hạn một tháng. Nếu một tháng sau chúng tôi không đến mua đồng hồ thì cô có thể bán nó đi.”
Thị trấn không bằng huyện, những đồ vật đắt tiền này không dễ bán lắm, nếu để chiếc đồng hồ này ở đây một tháng cũng chưa chắc bán đi được.
Nhân viên bán hàng nhìn bọn họ, cuối cùng cô cong môi nói: “Được rồi, vậy tôi chờ cô một tháng.”
Nhân viên bán hàng trả cho họ 120 đồng, trong đó có mười tờ nhân dân tệ, số còn lại có mệnh giá nhỏ hơn.
Sau khi Trần Niên Niên đếm kỹ càng, cô đưa tiền và phiếu công nghiệp cho Chu Tử Cừ.
“Cất tiền đi, đừng buồn, chúng ta nhất định sẽ mua lại chiếc đồng hồ này.”
Khi cô ấy nói điều này, hắn có thể thấy cô rất quyết tâm và tự tin, giống như không có gì trêи đời này có thể làm cô vấp ngã.
Chu Tử Cừ không buồn, hắn chỉ cảm thấy tấm màn che cuối cùng của mình đã bị xé nát trước mặt Trần Niên Niên làm tất cả sự ngượng ngùng, bối rối của hắn lộ hết ra ngoài.
Nó thực sự xấu hổ.
Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt nhìn Trần Niên Niên tối tăm mờ mịt giống như có rất nhiều lời muốn nói.
Sao Trần Niên Niên lại không hiểu suy nghĩ của Chu Tử Cử chứ, cô không biết Chu Tử Cừ đã gặp phải chuyện gì nhưng nhìn thoáng qua thì thấy Chu Tử Cừ không giống những gia đình bình thường khác. Nếu gặp chuyện đến mức phải bán đồng hồ thì chắc chắn gia đình hắn gặp phải chuyện rất phiền phức.
Tay hai người vẫn nắm chặt vào nhau, Trần Niên Niên cười gãi gãi lòng bàn tay của hắn: “Đồ ngốc, cơm còn ăn không đủ no thì lòng tự trọng tính là gì chứ.”
Chu Tử Cừ thở một hơi dài, hắn cố nặn ra một nụ cười trêи mặt.
Hắn còn chưa kịp nói gì đó với Trần Niên Niên thì đột nhiên có người chen vào.
Một người không biết xuất hiện từ đâu đến nắm chặt tay Trần Niên Niên kϊƈɦ động nói: “Trần Niên Niên, cô thật sự để tôi tìm được mà!”