Thập Niên 70 Thịnh Vượng

Chương 22: Thuyết phục




Dịch: Trâu Lười

Trong nháy mắt đấy, Trần Thiên Hoằng hoài nghi mình nghe nhầm rồi.

Trong đầu hắn giống như có một đám ong mật kêu ong ong, một lúc lâu sau hắn mới thì thào hỏi: “Niên Niên, em biết mình đang nói gì không?”

“Em nói, chúng ta khuyên mẹ ly hôn với bố đi.”

Lúc đầu cô còn nghĩ đến việc phân nhà nhưng Trần Thiên Hoằng và Trần Thiên Lộc chưa kết hôn nên không tìm lý do phân nhà được.

Hơn nữa cô vẫn là một cô gái chưa lấy chồng, cô không có khả năng phân nhà.

Càng nghĩ càng thấy Tôn Tuệ Phương và Trần Quý Tài ly hôn là tốt nhất.

Trần Niên Niên cũng biết ở niên đại này ly hôn thực sự không dễ dàng gì, nhất là phụ nữ, phụ nữ phải chịu rất nhiều áp lực.

Nhưng nếu muốn rời xa Trần Quý Tài, giúp Tôn Tuệ Phương ly hôn là biện pháp duy nhất.

Biết rõ có rất nhiều khó khăn nhưng Trần Niên Niên vẫn phải nói lời này.

Mặt Trần Thiên Hoằng nghiêm túc: “Con nhóc này nói linh tinh cái gì đấy, bố mẹ chúng ta đang tốt đẹp, làm gì ồn ào đến mức ly hôn chứ.”

“Anh, lúc này anh đến phòng bếp nghe thử đi, em khẳng định mẹ đang lén lau nước mắt. Nói thật, em lớn như vậy rồi, cũng không biết mẹ đã khóc bao nhiêu lần. Em nghe người ta nói lúc còn trẻ mẹ cũng là cô gái xinh đẹp nổi danh khắp các thôn xung quanh, cô gái xinh đẹp hiền lành như mẹ có thể gả cho một người đàn ông khác sống tốt cả đời nhưng hết lần này đến lần khác mẹ lại gả cho bố chịu hơn 20 năm khổ cực. Anh thử đặt tay lên ngực xem anh thật sự cảm thấy mẹ sống cùng bố tốt sao?”

Từng câu từng chữ của Trần Niên Niên đâm thẳng vào tim của Trần Thiên Hoằng làm hắn không biết phản bác thế nào.

Tính tình Trần Quý Tài nóng nảy, động một tý lại thích đánh chửi người, từ lúc Trần Thiên Hoằng còn bé, trêи người Tôn Tuệ Phương thỉnh thoảng vẫn có đầy vết thương.

Về sau hắn trưởng thành có thể che chở cho Tôn Tuệ Phương thì Trần Quý Tài mới bớt đánh người lại.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, lúc hắn biến thành người thọt, Trần Quý Tài lại lộ ra bản tính của mình, ông đánh Tôn Tuệ Phương còn chưa hết giận thì lại quanh sang đánh Trần Niên Niên.

Trần Thiên Hoằng hận sự bất lực của mình nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc khuyên Tôn Tuệ Phương ly hôn.

“Niên Niên, em có nghĩ đến việc nếu mẹ thật sự ly hôn, cái nhà này sẽ tan nát hết sao?”

“Chẳng lẽ anh nghĩ bây giờ nhà chúng ta không tan nát à? Cả ngày bố ra ngoài giống như tên đầu gấu vậy, về đến nhà thì hận không thể đánh chết em, còn có Trần Thiên Lộc nữa, trong lòng nó có coi chúng ta là anh chị của nó không?”

Trần Niên Niên không phải người trong nhà này nên cô không cần cố kỵ gì cả, hôm nay dù thế nào cô cũng phải thuyết phục Tôn Tuệ Phương và Trần Thiên Hoằng.

Nếu tiếp tục ở trong nhà Trần Quý Tài, ông ấy sẽ thay đổi biện pháp làm cô không thoải mái.

Trần Quý Tài giống như tên điên vậy, không chừng ngày nào đó ông ta liền động tay động chân đánh cô.

Sức lực cách nhau một khoảng xa, cô không thể nào đánh lộn với người đàn ông cao to như Trần Quý Tài được, dưới tình hình này Tôn Tuệ Phương và Trần Quý Tài không ly hôn không được.

Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, Trần Thiên Hoằng thương Tôn Tuệ Phương và Trần Niên Niên nhưng dù sao Trần Quý Tài cũng là bố ruột của hắn, nếu thuyết phục Tôn Tuệ Phương ly hôn thì chẳng phải hắn sẽ trở thành đứa con bất hiếu rồi sao?

Trần Niên Niên quá kϊƈɦ động rồi, Trần Thiên Hoằng bất đắc dĩ trấn an cô: “Chúng ta là con cái, không có chuyện khuyên bố mẹ đi hôn được, hơn nữa chúng ta cũng không quyết định việc này được, em nghĩ chúng ta khuyên thì mẹ sẽ đáp ứng sao?”

“Nói rõ lợi và hại cho mẹ biết, em tin mẹ sẽ hiểu rõ ly hôn là lựa chọn tốt nhất.”

Trần Quý Tài là một người đàn ông tồi tệ, ông không biết thương yêu người khác thì thôi đi, ông còn có khuynh hướng bạo lực gia đình nữa, đổi lại là người khác thì cũng không nguyện ý sống cùng ông.

Tôn Tuệ Phương cũng không phải người thích chịu ngược đãi, trước kia không có ai bảo bà có thể phản kháng và ly hôn, bây giờ Trần Thiên Hoằng và Trần Niên Niên đều đứng về phía bà, Trần Niên Niên tin Tôn Tuệ Phương nhất định đồng ý.

“Niên Niên, em quá lạc quan rồi, anh không biết vì sao em lại có suy nghĩ này nhưng anh hiểu rõ mẹ chúng ta, mẹ nhất định không đồng ý ly hôn, không tin em thử xem.”

Đương nhiên Trần Niên Niên muốn thử, đúng lúc Tôn Tuệ Phương bê chậu gỗ đi ra, thấy đôi mắt đỏ hoe của bà, cô nói: “Mẹ, bố đối xử không tốt với mẹ, mẹ dứt khoát ly hôn với bố là được rồi.”

Chậu gỗ trong tay Tôn Tuệ Phương rơi xuống đất, quần áo bẩn của Trần Quý Tài cũng rơi hết ra sân.

Tôn Tuệ Phương vội vàng ngồi xuống nhặt quần áo cho vào chậu gỗ.

“Đứa nhỏ này, ly hôn cái gì chứ, nhất định không được để bố con nghe thấy lời này, nếu không lát nữa ông ấy lại đánh con đấy.”

“Đã lo lắng ông ấy đánh con thì sao mẹ không ly hôn rồi dẫn con ra khỏi cái nhà này đi, người khác muốn bắt nạt mẹ thế nào cũng được, mẹ thật sự là quả hồng mềm sao?”

Trần Niên Niên làm lòng Tôn Tuệ Phương khó chịu, Trần Quý Tài đối xử không tốt với bà nhưng ly hôn đâu phải chuyện dễ dàng như thế chứ.

Bố mẹ của bà đã mất sớm, hai người anh trai cũng có gia đình của riêng mình, ly hôn với Trần Quý Tài, bà không có chỗ đặt chân nào cả, chẳng lẽ lại đi lưu lạc đầu đường sao?

Tính tình Trần Quý Tài không tốt nhưng bà nhịn hơn 20 năm nên đã thành thói quen rồi, bây giờ bà cũng không hy vọng xa vời gì, bà chỉ mong Niên Niên có thể nhanh chóng kết hôn, thoát khỏi cái nhà này.

“Về sau ông ấy dám ra tay đánh con thì mẹ sẽ liều cái mạng già này che chở con, nhưng con không được nhắc lại chuyện ly hôn nữa.” Tôn Tuệ Phương hít mũi, bà nói ngập ngừng.

Phản ứng của Tôn Tuệ Phương nằm ngoại dự kiến của Trần Niên Niên, cô không ngờ kết quả lại như vậy.

Đến lúc Tôn Tuệ Phương đi xa, Trần Niên Niên vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Cô vẫn nghĩ ngây thơ quá rồi, cô tự cho rằng mình khuyên thêm vài câu thì có thể giúp Tôn Tuệ Phương hạ quyết tâm.

Nhìn sắc mặt thất vọng của Trần Niên Niên, tâm tình của Trần Thiên Hoằng cũng phức tạp, Trần Niên Niên không sống tốt trong cái nhà này nên cô có tâm lý phản ngịch là chuyện bình thường.

Cô nói câu nào cũng có lý làm người khác không phản bác được, nhưng nhà không phải là nơi có thể phân rõ phải trái, Trần Quý Tài sai thế nào thì bọn họ làm con cũng không nên khuyên họ ly hôn.

Trần Thiên Hoằng khuyên Trần Niên Niên vài câu nhưng vừa nhìn dáng vẻ suy nghĩ viển vông của Trần Niên Niên liền biết cô không để lời hắn nói ở trong lòng.

Hắn nhíu mày lại, trong lòng chưa bao giờ mỏi mệt như này.

Trần Niên Niên không phải là người dễ dàng từ bỏ, bên Tôn Tuệ Phương không thông thì cô sẽ bắt đầu lại từ bên Trần Quý Tài.

Cô âm thầm khuyên mình không được nóng vội, việc này phải bàn bạc kỹ hơn.

Một lúc lâu sau Trần Quý Tài và Trần Thiên Lộc mới về nhà, không biết hai người này làm gì mà trêи người dính đầy bùn đất.

Ban đêm nằm trêи giường, trong lòng Trần Thiên Lộc cực kỳ không thoải mái, bây giờ bố hắn càng ngày càng quá mức, vậy mà ông động tay động chân đánh hắn, bình thường hắn thấy cây gậy kia đánh vào người mẹ hắn và Trần Niên Niên không đau lắm nhưng đến lúc cây gậy đấy đập vào người hắn, hắn mới biết đó là tư vị gì.

Còn nữa, hôm nay bố hắn véo tai hắn kéo hắn về nhà, hắn không thể quên được gương mặt cười trêи nỗi đau của người khác của Trần Niên Niên.

Rõ ràng người bị đánh phải là Trần Niên Niên, cuối cùng hắn lại phải thay Trần Niên Niên chịu tội.

Không được, hắn nhất định phải để bố đánh Trần Niên Niên mới được.

Sáng hôm sau Trần Thiên Lộc nằm trêи giường kêu gào, hắn nói mình bị Trần Quý Tài đánh bị thương, hắn phải nghỉ ngơi hai ngày.

Đúng là lời bịa đặt, hôm qua về còn nhảy nhót tưng bừng, làm gì có dáng vẻ bị thương chứ. Nhưng chủ nhà Trần Quý Tài không nói gì thì sao đến lượt ba người Trần Niên Niên.

Chờ mọi người đều đi làm, Trần Thiên Lộc lập tức dậy, hắn chạy đến trước mặt Trần Quý Tài làm chân chó bóp chân đấm lưng cho ông.

Lúc đầu trong lòng Trần Quý Tài còn để ý việc hắn nói ông ích kỷ, nhưng dáng vẻ này của Trần Thiên Lộc đã lấy lòng ông.

Trần Thiên Lộc thất mặt ông dễ nhìn hơn thì vội vàng nói: “Bố, con có một chuyện quan trọng muốn nói với bố.”

Trần Quý Tài vừa quấn thuốc lá sợi vừa nói: “Chuyện gì?”

Mặc dù ngoài miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng ông đoán chuyện quan trọng mà Trần Thiên Lộc chắc là chuyện có quan hệ với ba người trong nhà.

Một thanh niên cao to suốt ngày hóng hớt chuyện gống như mấy bà tám vậy, thằng con trai út của ông thực sự không có tiền đồ mà.

Nhưng tốt xấu gì cũng là con của ông, dù chênh lệch thế nào cũng phải nuông chiều.

Trần Thiên Lộc cười hắc hắc.

“Bố, con nói cho bố biết, lúc bố không ở đây, Trần Niên Niên thường xuyên lên trấn mua thịt, con nghi ngờ chị ấy giấu tiền riêng sau lưng bố.”

“Con nói cái gì?”

Mặt Trần Quý Tài rất đáng sợ, Trần Thiên Lộc cũng sợ hãi nhưng nghĩ đến việc mình không phải là người giấu tiền riêng, hắn lại nói tiếp: “Thật, mấy ngày trước chúng con còn ăn gan lợn đấy.”

“Phản rồi, ông thấy không có ai trong mấy người này để ông vào trong mắt cả, con đến phòng nó tìm kỹ xem, bố muốn xem rốt cuộc nó giấu bao nhiêu tiền sau lưng bố.”

Sau khi nhận mệnh lệnh của Trần Quý Tài, Trần Thiên Lộc chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

Trần Quý Tài ngồi một lát rồi đi vào phòng của ông và Tôn Tuệ Phương.

Trần Thiên Lộc lục tung phòng Trần Niên Niên nhưng hắn không thấy bóng dáng tiền đâu cả, chẳng lẽ hắn oan uổng Trần Niên Niên, chị ta không giấu tiền riêng?

Trần Thiên Lộc cực kỳ thất vọng đi ra ngoài, hắn đứng ở vị trí Trần Quý Tài không đánh mình được mới sợ hãi nói: “Bố, con không tìm thấy tiền riêng của Trần Niên Niên.”

“Mày mau ra ruộng gọi mẹ mày về ngay cho tao!”

Không biết Trần Quý Tài làm sao, bờ môi run rẩy, trông cực kỳ hung ác.

Trần Thiên Lộc sợ lửa giận lan đến chỗ mình, hắn chạy đi nhanh như chớp.

Sáng sớm Trần Niên Niên đã dậy đi làm rồi, bây giờ hai mí mắt thay nhau nháy nháy, người ta thường nói mắt trái nháy thấy tài, mắt phải nháy thấy tai họa, cô nháy cả hai mắt không biết là tốt hay là xấu.

Cô còn chưa làm việc được bao lâu thì đột nhiên Trần Thiên Lộc chạy ra ruộng thở hồng hộc hỏi: “Mẹ, nhà mình xảy ra chuyện rồi, bố bảo mẹ và Trần Niên Niên về.”

Tôn Tuệ Phương là người trung thực, bà vừa nghe thấy Trần Thiên Lộc bảo thế thì không còn tâm trạng làm việc nữa mà vác cuốc chạy vội về nhà, bà vừa chạy vừa hỏi Trần Thiên Lộc xảy ra chuyện gì.

Làm sao Trần Thiên Lộc biết là chuyện gì chứ, nhưng chắc chắc có quan hệ với việc giấu tiền riêng, hắn liếc mắt nói qua loa: “Con cũng không biết, về rồi lại nói.”

Trần Niên Niên thông minh hơn, trước khi về nhà, cô tìm Trần Phú Quốc xin nghỉ phép đồng thời nói cho Trần Phú Quốc biết nhà cô xảy ra chuyện, cô hi vọng Trần Phú Quốc có thể đi cùng cô về nhà xem.

Không khéo chính là lúc này Trần Phú Quốc không đi được.

“Đội trưởng, nếu không bác để cháu đi cùng đồng chí Trần Niên Niên đi, nếu trong nhà cô ấy xảy ra chuyện gì thật thì cháu cũng có thể giúp đỡ.”

Khi Trần Niên Niên đến tìm Trần Phú Quốc, Chu Tử Cừ liền dồn hết lực chú ý lên người cô, lúc nghe thấy đoạn đối thoại của cô và Trần Phú Quốc, hắn không nghĩ gì mà nói ra miệng luôn.

Thấy ánh mắt ngoài ý muốn của Trần Niên Niên, Chu Từ Cử né tránh ánh mắt đó, hắn thực sự hơi nóng nảy rồi.

Không biết Trần Niên Niên có cảm thấy hắn tự nhiên ân cần, trong lòng không có ý tốt hay không nữa.

May mà Trần Niên Niên chỉ kinh ngạc một lát liền thoải mái nói: “Vậy thì cảm ơn thanh niên trí thức Chu rồi.”

“Vậy được rồi, hai đứa mau đi đi, nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì bảo thanh niên trí thức Chu tới tìm bác.”

Trần Quý Tài vừa đi cải tạo lao động về, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Trần Phú Quốc sẽ thấy có lỗi, công việc trong ruộng không nhiều, để Chu Tử Cừ đi cùng cũng tốt.

“Sẽ không có chuyện gì đâu ạ, bác đừng lo lắng.”

Thấy Trần Niên Niên nhíu mày nhếch môi, Chu Tử Cừ nắm chặt tay, hắn bỏ ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình ra.

Trần Niên Niên cười cười, cô cũng không lo lắng lắm, cô chỉ đang nghĩ xem Trần Quý Tài muốn làm trò gì thôi.

Đến cổng nhà, Trần Niên Niên chưa kịp bước vào đã thấy Trần Quý Tài tát một phát vào mặt Tôn Tuệ Phương, cả người bà bị Trần Quý Tài đạp ngã lăn ra đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.