Thập Niên 70 Thịnh Vượng

Chương 17: Nhóm trưởng




Dịch: Trâu Lười

Lúc thấy rõ người Trần Niên Niên chỉ, nhóm thanh niên trí thức đều trợn tròn mắt, nụ cười trêи mặt của Ngô Thu Dương dừng một chút, hắn nói: “Tôi có thể hỏi vì sao cô chọn cậu ấy không?”

“Niên Niên, có phải cô nhìn nhầm rồi không? Nhìn dáng vẻ tên Trần Đại Tráng này có chỗ nào giống người có thể đảm nhiệm vị trí nhóm trưởng chứ.”

So với Ngô Thu Dương bình tĩnh dịu dàng, Điền Chính Bình trực tiếp hơn nhiều, hắn biết rõ chức nhóm trưởng này sẽ không tới lượt mình nên trong lòng cũng không có nhiều kỳ vọng lắm. Nhưng người sáng suốt đều có thể thấy Ngô Thu Dương là người có tiền đồ nhất trong nhóm thanh niên trí thức của bọn họ, Ngô Thu Dương làm nhóm trưởng thích hợp nhất.

Lùi một vạn bước mà nói, không phải Ngô Thu Dương thì vẫn còn Chu Tử Cừ, làm thế nào cũng không đến lượt tên Trần Đại Tráng thô kệch này.

Không ngờ cô gái này xinh thì xinh nhưng đầu óc lại không dùng được.

Lúc nhận ra Trần Niên Niên chọn mình, Trần Đại Tráng vừa không thể tin vừa vui mừng, tiên nữ chọn hắn làm nhóm trưởng đồng nghĩa với việc hắn là người làm tiên nữ hài lòng nhất trong nhóm nam thanh niên trí thức đúng không?

Nhưng dưới sự chất vấn của nhóm thanh niên trí thức, trong lòng hắn giống như bị giội một chậu nước lạnh.

Suy nghĩ kỹ một chút, thực sự hắn không thích hợp làm nhóm trưởng.

“Tiên nữ… không phải, đồng chí Trần Niên Niên, tôi cảm thấy Chu Tử Cừ thích hợp hơn tôi nhiều, cô để cậu ấy làm đi.”

Trần Đại Tráng gãi gãi đầu cười ngu ngơ.

Trần Niên Niên nhìn thoáng qua Chu Tử Cừ, trêи mặt hắn không lộ ra cảm xúc gì nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm nhận được người này không cao hứng lắm.

Về phần vì sao không cao hứng thì cô không thể nào đoán được, trong sách miêu tả bên trong con người này giống như lúc nào cũng không cao hứng.

Trần Niên Niên lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy anh làm nhóm trưởng thích hợp nhất.”

“Được rồi, để cậu ấy làm nhóm trưởng đi.” Trần Phú Quốc quyết định.

Vóc người Trần Đại Tráng rắn chắc, cố gắng bồi dưỡng có thể trở thành người lao động giỏi giang. Có Trần Đại Tráng dẫn đầu làm việc, hắn sẽ kéo được mấy thanh niên trí thức lười biếng kia làm theo.

So với mấy thanh niên trí thức nhăn mày ủ rột, Trần Đại Tráng luôn luôn vui vẻ giống như việc xuống nông thôn tham gia sản xuất không có ảnh hưởng gì đến hắn, chỉ cẩn điểm ấy thôi cũng chứng minh hắn thích hợp làm nhóm trưởng nhất.

Sau khi chọn xong nhóm trưởng, Trần Phú Quốc nói tiếp: “Sáng mai 6h tôi sẽ tới thổi còi trước cổng ký túc xá của mọi người, tiếng còi vang lên mọi người phải lập tức dậy, không ai được đến chậm biết chưa?”

“Biết.” Nhóm thanh niên trí thức trả lời yếu ớt giống như chưa được ăn cơm.

Lông mày Trần Phú Quốc nhăn lại, nhưng ông biết trong một khoảng thời gian ngắn có thể sửa được bệnh lười biếng trêи người nhóm thanh niên trí thức này là việc không thể nào.

Thôi để quản lý từ từ vậy.

Buổi chiều Trần Niên Niên đi làm, mấy bà thím nhân lúc nghỉ ngơi vây quanh cô hỏi: “Niên Niên, thím nghe nói nhóm thanh niên trí thức ở trong thành phố không giống người nông thôn chúng ta lắm, sáng nay cháu đi đón họ, cháu nói xem chúng ta không giống chỗ nào?”

Vấn đề này phải để Trần Niên Niên hỏi ngược lại mới đúng, đều là người thì có gì mà không giống, nhưng cô thấy vẻ mặt tò mò của mấy người này thì nhẫn nhịn nói: “Người trong thành phố không phải làm việc trong đất như chúng ta nên da của họ trắng hơn chúng ta một chút, cái từ kia nói thế nào nhỉ? À, có khí chất, người trong thành phố có khí chất hơn chúng ta.”

Mấy người phụ nữ nhìn nhau, làn da tốt thì các bà đều biết nhưng khí chất là cái gì nha.

Các bà không dám hỏi nhiều, nếu hỏi thì đồng nghĩa với việc bọn họ ngu dốt rồi.

“Cái gì mà khí với chả chất chứ, tôi cảm thấy chúng ta cũng không chênh lệch gì với người trong thành phố, cô gái thôn Trần Gia Loan chúng ta cũng xinh đẹp, tôi không tin mấy nữ thanh niên trí thức kia có thể xinh đẹp đến mức nào.”

Lý Lan Hoa không đồng ý lời của Trần Niên Niên, người trong thành phố thì sao chứ, đến thôn Trần Gia Loan thì vẫn phải dựa vào mấy người địa phương như bà thôi.

Bây giờ gương mặt đẹp thì có ích gì, chờ làm việc đồng áng hai ngày thì ngay cả nửa đầu ngón tay của con gái bà cũng không bằng.

“Nữ thanh niên trí thức xinh đẹp, vậy mấy nam thanh niên trí thức thì sao? Có phải nhóm thanh niên trí thức cũng đẹp trai không?” Trần Hạ Thu tham gia náo nhiệt.

Nhóm thanh niên trí thức tới lần này đều là người có gương mặt đẹp, ngoại trừ Điền Chính Bình kém một chút thì mấy người còn lại đều không tệ.

Cô nói nhàn nhạt: “Tôi không để ý lắm.”

Đừng nhìn Trần Hạ Thu hỏi một câu bình thường, cả đám này đều giả vờ vui vẻ bàn luận chuyện thanh niên trí thức nhưng Trần Niên Niên biết nếu cô nói chuyện nam thanh niên trí thức với Trần Hạ Thu thì ngày mai mấy bà thím này có chuyện để nói cô rồi.

Mặc dù Trần Niên Niên không quan tầm mấy lời đồn nhưng cô không muốn tạo thêm phiền phức cho mình.

“Bé Thu, cháu là người đã đính hôn rồi, sao cháu lại hỏi nam thanh niên trí thức có đẹp hay không chứ, coi như đẹp cũng không đến lượt cháu. Thím nghe nói yêu cầu của nhóm thanh niên trí thức trong thành phố rất cao, cháu vẫn nên thành thật làm việc rồi gả cho một tên nhóc cao to trong thôn đi.”

Người vừa nói câu này là một người phụ nữ có 4 người con trai chưa kết hôn, nhà bà và nhà cô đã xem mặt rồi, chờ qua vụ mùa hai bên sẽ đính hôn, nếu mấy thanh niên trí thức trong thành phố làm ảnh hưởng đến lòng của mấy cô gái trong thôn thì không tốt.

Lý Lan Hoa giật tóc Trần Hạ Thu mắng: “Người lớn nói chuyện làm gì đến phiên mày chen miệng vào, làm tốt chuyện của mày đi.”

Trần Hạ Thu cũng biết câu mình hỏi hơi khác người, coi như đính hôn rồi thì cô vẫn là cô gái chưa lấy chồng, sao cô có thể xoi mói mấy nam thanh niên trí thức kia giống như mấy người phụ nữ đã lập gia đình này được.

Cô đỏ mặt, cả người xám xịt vác cuốc đi ra xa.

Mẹ của cô luôn bảo cô học hỏi Trần Xảo Vân, trước kia cô không thích dáng vẻ im lặng không nói một lời của Trần Xảo Vân nhưng bây giờ cô mới nhận ra tính tình thận trọng của Trần Xảo Vân khó mà có được, không quan tâm câu chuyện náo nhiệt bao nhiêu, cô chỉ làm công việc của mình giống như cô không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì từ mấy người kia vậy.

Tính tình này cho cô học mấy đời cô cũng không học được.

Đợi mọi người xung quanh tản đi như ong mật, Trần Niên Niên mới thở phào nhẹ nhõm, đừng nhìn mấy người này không có trình độ văn hóa cao, cách nói chuyện không để ý gì nhưng nếu cô không chú ý sẽ rơi ngay vào bẫy của họ. Rõ ràng lời cô nói không phải ý kia nhưng bị bọn họ thêm mắm thêm muối truyền đi thì khác rồi.

Mặc dù nhóm nam nữ thanh niên trí thức ở chung một chỗ nhưng ở giữa vẫn có một bức tường to chia đôi, hai bên đều có phòng bếp riêng, bình thường thì ăn cơm chung với người dân thôn Trần Gia Loan, hàng ngày đi làm nhận công điểm, chờ sau khi thu hoạch xong thì căn cứ theo công điểm đổi lương thực.

Lúc mới đến, đại đội sẽ phân mấy cân lương thực cho họ, ăn hết thì nhóm thanh niên trí thức phải tự nghĩ biện pháp khác.

Trong ký túc xá được quét dọn sạch sẽ nhưng vẫn khổ cực hơn cuộc sống trong thành phố nhiều.

Đào Tiểu Điềm dọn xong đống đồ thì phàn nàn: “Vừa nhỏ vừa đơn sơ, làm sao mầ ngủ được đây?”

“Tôi nghe nói trong thôn còn có bọ chét, cô nói xem trêи giường chúng ta có hay không?” Một thanh niên trí thức tên là Bách Hồng sợ hãi nói.

Làn da cô rất mềm, cô không chịu nổi mấy con bọ chét cắn đâu.

Mấy nữ thanh niên trí thức nghe cô nói thì vội vàng vén chiếu lên nhìn kỹ, sau đó các cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Xuống nông thôn tham gia sản xuất, mấy thanh niên trí thức này không thấy có gì mới mẻ mà chỉ thấy tương lai mù mịt.

Đến tận đây rồi, không biết lúc nào các cô mới có thể quay về thành phố.

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, tiếng còi của Trần Phú Quốc vang ầm lên.

Mấy thanh niên trí thức che kín tai rồi chùm chăn không để ý tới.

Trần Phú Quốc thổi nửa ngày nhưng không thấy ai phản ứng thì cầm cái chiêng đồng đã chuẩn bị trước gõ “Coong coong coong”.

Dưới sự yên tĩnh của buổi sớm, tiếng chiêng đồng cực kỳ chói tai.

Nhóm thanh niên trí thức lẩm bẩm tỉnh dậy, tối hôm qua Ngô Thu Dương ngủ không tốt lắm nên lúc này vẫn đau đầu chóng mặt, hắn lấy đồng hồ trong ba lô ra xem một chút, bây giờ mới 5h40.

Điền Chính Bình cố ý nằm sát giường của Ngô Thu Dương, thấy Ngô Thu Dương lấy đồng hồ ra, hắn cũng dựa vào gần nhìn.

“Còn chưa tới 6h, sao lại gọi chúng ta dậy rồi? Không phải ông ta cố ý giày vò chúng ta chứ?”

Toàn bộ ký túc xá đều nghe thấy lời nói này, nhóm thanh niên trí thức vừa dậy vừa lẩm bẩm phàn nàn.

Trần Đại Tráng dụi mắt, hắn vừa mặc quần áo vừa cảm thán: “Đội trưởng Trần đúng là người lao động mộc mạc chịu được gian khổ, thế mà ông có thể dậy sớm như vậy.”

Sau khi thu dọn xong, hắn lại nghĩ tới việc mình là nhóm trưởng nhóm thanh niên trí thức, tiên nữ đã giao trọng trách này cho hắn thì hắn không thể phụ sự tín nhiệm của tiên nữ được, hắn nhất định phải làm gương tốt.

Nhìn đám thanh niên trí thức lười biếng kia, hắn vỗ tay mấy cái: “Các đồng chí mau dậy đi, dậy đi, không thể để đội trưởng đợi lâu được.”

Điền Chính Bình cười nhạo: “Dùng lông gà làm mũi tên, cậu xem có ai nghe lời cậu không?”

“Nghe hay không tôi cũng không sao cả, nếu lãnh đạo hỏi biểu hiện thường ngày của mấy người thì tôi sẽ báo cáo đúng sự thật thôi.”

“Không phải là đồ mách lẻo sao, còn bày đặt nói dễ nghe như vậy.”

“Nếu cậu không làm sai việc gì thì sao tôi có cơ hội mách lẻo chứ?” Từ lúc được tiên nữ chọn làm nhóm trưởng ,Trần Đại Tráng cảm thấy tư tưởng của mình mở mang hẳn.

Đối với người như Điền Chính Bình, hắn không thèm chấp nhặt với cậu ta làm gì.

Trần Phú Quốc vẫn gõ chiêng ở bên ngoài, Trần Đại Tráng thấy Chu Tử Cừ đã chuẩn bị xong thì khoác vai hắn cùng đi ra ngoài.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu giống nhóm trưởng gương mẫu đấy, không tệ.”

Trần Đại Tráng nghe Chu Tử Cừ khen mình thì ngượng ngùng đỏ mặt: “Chỉ là chức nhóm trưởng thôi, gương mẫu gì chứ, về sau Điền Chính Bình còn tìm cậu gây chuyện, tôi nhất định sẽ thay cậu thu thập cậu ta.”

Chu Tử Cừ không nói gì nhưng thái độ của Trần Đại Tráng đối với hắn làm trong lòng hắn được an ủi rất nhiều.

Sau khi nhà hắn xảy ra chuyện, mấy bạn học thân với hắn đều sợ hắn liên lụy đến họ, chỉ có Trần Đại Tráng vẫn ở bên cạnh hắn như cũ.

Mặc dù trong này có yếu tố báo ơn nhưng ở thời điểm đặc thù này, Trần Đại Tráng vẫn ở bên cạnh hắn như cũ làm hắn cực kỳ cảm kϊƈɦ.

“Cảm ơn cậu, Đại Tráng.”

Trần Đại Tráng lắc đầu: “Tử Cừ, cậu đừng khách khí với tôi, đoạt chức nhóm trưởng của cậu, tôi vẫn thấy xẩu hổ, lúc tiên nữ nhìn chằm chằm cậu, tôi còn tưởng cô ấy chọn cậu đó.”

Lời của Trần Đại Tráng làm Chu Tử Cừ nhớ lại buổi trưa ngày hôm qua, lúc đôi mắt sáng long lanh nhìn Chu Tử Cừ, hắn cảm thấy trái tim mình đập hụt một nhịp.

Ánh mắt của Trần Niên Niên nhìn hắn rất lâu, lâu đến mức lòng hắn không yên, hắn còn tưởng cô sẽ chọn mình làm nhóm trưởng. Ai ngờ cuối cùng cô lại chọn Trần Đại Tráng.

Chu Tử Cừ nhìn Trần Đại Tráng đứng bên cạnh, không biết điểm nào của tên ngốc ngu ngơ này lọt vào mắt Trần Niên Niên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.