Bạch Xuyên vác theo một bó củi lớn trở về, chúng đều là gỗ dày bằng cổ tay có thể đốt cháy được.
Tưởng Vân nhìn thấy phía sau tay áo ngắn của Bạch Xuyên dính đầy đất và lá cây, cô đang do dự có nên chủ động giặt áo cho Bạch Xuyên hay không, thì đã thấy Bạch Xuyên bơm một chậu nước từ giếng lên, sau đó giặt cái áo tay ngắn của mình rồi phơi lên.
Tưởng Vân lặng lẽ trở về căn phòng mà cô đang sống, kiểm kê các loại trái cây theo mùa phổ biến ở tỉnh Đông Sơn, sau đó trồng một đợt trong nơi trú ẩn Tinh Hà.
Một cây ăn quả có thể ra rất nhiều trái, khi quả chín cô nhất định sẽ ăn không hết, đến lúc đó bảo đầu bếp Vân làm thành hoa quả sấy khô gửi cho Bạch Xuyên một ít.
Thiết kế ban đầu của nơi trú ẩn Tinh Hà chính là hướng đến mục đích sống còn và sinh thái, các loại động vật và thực vật phổ biến có phôi thai với hoạt động sinh sản cao đều tập hợp đầy đủ, chỉ cần lấy chúng từ nhà kho ra rồi kích hoạt là được.
Tưởng Vân suy nghĩ một lát, sau đó đồng loạt kích hoạt các phôi thai bò, cừu, lừa, lợn, gà, vịt và ngỗng, nhấp chuột cài đặt chế độ nhân giống và lưu trữ, sau đó bắt đầu chờ đợi sự xuất hiện liên tục của thịt.
Rau củ quả cũng cần phải trồng, loại nào phổ biến thì trồng nhiều, loại nào hiếm thì trồng ít hơn một chút.
Sau này người ở trong nhà này sẽ càng ngày càng nhiều, cho dù cô đóng cửa nấu cơm, cũng khó tránh khỏi có người không cẩn thận đẩy cửa xông vào nhìn thấy, cho nên có một số thứ vẫn phải giải quyết trong nơi trú ẩn Tinh Hà thì hơn.
Tưởng Vân suy nghĩ xong rồi, sau này cô sẽ nói lương thực của mình không nhiều lắm, một ngày chỉ ăn hai bữa, bữa ngon còn lại sẽ ăn trong nơi trú ẩn!Tưởng Vân ôm theo cả bụng suy nghĩ chìm vào giấc ngủ, đến rạng sáng hôm sau mới tỉnh lại, thời tiết cuối cùng đã không còn âm u nữa mà bắt đầu mưa luôn rồi.
Bạch Mẫn đã dậy từ sớm, trời mưa không thể ra đồng làm việc được nên cô ta dứt khoát nấu một nồi cháo, ở trong phòng bếp hơ lửa cắn hạt dưa, sau đó ném vỏ hạt dưa còn sót lại vào bếp lửa để phi tang chứng cứ.
Tưởng Vân liên tục ăn cháo gạo mấy ngày như vậy, thật sự không còn khẩu vị gì với cháo nữa.
Cô lấy ra một ít bột mì, trộn với rau mới đổi ngày hôm qua với thím Khiên Ngưu và rau xanh trồng trong nơi trú ẩn Tinh Hà, tiếp theo khui một lon thịt đóng hộp trộn vào, băm nhỏ hỗn hợp làm nhân bánh, gói thành vài cái bánh kếp nhân thịt, sau đó đặt lên vỉ nướng mà ba mẹ Bạch Xuyên để lại để nướng.
Cô gửi hai cái cho Bạch Xuyên, một cái khác cho Bạch Mẫn, còn một cái thì giữ lại cho bản thân.
Tưởng Vân vừa cắn cái bánh kếp nhân thịt, vừa lo lắng nhìn nước mưa nhỏ từng giọt từ mái hiên.
Đến lúc đi thị trấn mua đồ rồi, cô cần mua thứ gì đó nhiều một chút mới được, nếu không muốn ăn cái gì cũng không tiện lấy ra.
Tưởng Vân còn chưa kịp ăn xong cái bánh kế, đã thấy Trương Xuân Hoa khóc lóc chạy vào sân, cũng không thèm nhìn căn phòng phía Tây mà lao thẳng đến bên cạnh cô.
.