Cố Thanh Thanh cười: “Anh Lục đối xử với em rất tốt, còn lâu mới không nuôi em.”
Mấy ngày nay ở chung với Lục Hướng Dương, Cố Thanh Thanh cũng coi như có chút hiểu biết đối với Lục Hướng Dương.
Tuy người đàn ông này còn ít tuổi, nhưng làm việc thật sự không câu nệ tiểu tiết, anh nói được thì làm được, còn không quá để ý tới tiền.
Tốn 300 tệ lễ hỏi, còn chữa bệnh cho cô, khi trở về còn mua quần áo mới và vật dụng hàng ngày cho cô nữa, còn cho cô cả tiền tiêu vặt, vừa nhìn là biết rất giàu có.
Cho nên vừa rồi Lục Hướng Dương nói không tiết kiệm một chút thì không nuôi nổi cô, Cố Thanh Thanh căn bản không để trong lòng, càng không vâng vâng dạ dạ tự ti sau đó cẩn thận ăn mặc tiết kiệm.
Hiện giờ cô phải làm chính là biểu hiện thật tốt, nắm lấy dạ dày của đại lão, ôm chặt lấy đùi to này.
Với tính cách không câu nệ tiểu tiết của Lục Hướng Dương, Cố Thanh Thanh nghĩ, chỉ cần cô không gây chuyện, ngoan ngoãn còn nấu cơm ăn ngon, có lẽ Lục Hướng Dương sẽ luôn che chở cho cô.
Vương Vũ nghe xong những lời này, cũng cười, tiếp tục phe phẩy quạt hương bồ to của anh ta, thích thú không chịu được.
Thịt gà thêm nước hầm, thứ này không thể một lát là nấu xong, sau đó còn có món phải nấu nữa!
“Nồi bên cạnh em có thể sử dụng không?”
Khu thanh niên trí thức dân cư nhiều, nồi và bếp cũng nhiều, có tổng cộng bốn nồi sắt!
Vương Vũ không chút để ý nói:
“Có thể sử dụng, tuy cái nồi em đang dùng là anh bỏ tiền, nhưng bình thường mọi người nấu cơm cơ bản đều dùng chung, bởi vì có quá nhiều người cần thay phiên, nếu không không đủ thời gian.”
Cố Thanh Thanh gật đầu, lấy nồi khác bắt đầu làm thịt kho tàu.
Bên Lục Hướng Dương đều có đường phèn, vừa vặn tiện cho cô làm nước màu.
Nồi thịt nhanh chóng nhiễm màu, Vương Vũ phát hiện ra khác biệt của cô: “Em đang làm thịt kho tàu ư?”
“Đúng vậy!”
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người biết nấu ăn.”
Anh ta từng ăn thứ tốt, biết đồ ăn ngon ăn ngon cỡ nào, nhưng Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu không biết nấu ăn!
Bọn họ chỉ biết nấu thịt, hay là hầm, bình thường đều cho củ cải trắng, thêm mấy thứ linh tinh cho vào hầm.
Dân quê đều làm như thế, thời buổi này có thể ăn no đã không tệ, căn bản không chú ý mấy.
Trong lúc đợi hầm thịt kho tàu, Cố Thanh Thanh đi thái rau.11 giờ trưa làm xong hết đồ ăn, đám thanh niên trí thức làm công cũng lục tục trở về, phải làm cơm.
Ngửi được mùi thơm của thịt tràn ngập trong sân, mọi người đều khịt mũi.
Vương Vũ hưng phấn tới cực hạn cầm ghế nhỏ đi tới nhà Lục Hướng Dương, cũng chính là chỗ Cố Thanh Thanh ở hiện giờ.
Nơi này có bàn, ăn cơm càng tiện.
Tuy ăn dưới cây đại thụ ở bên ngoài càng mát hơn, nhưng người nhiều!
Một bàn đồ ăn ngon như vậy, sẽ khiến người tới vây xem.
Khoai tây hầm thịt gà, thịt kho tàu, đậu đũa xào, cà tím xào, bởi vì thời tiết quá nóng, còn làm một ít rau trộn.
Thực ra là củ cải bào sợi, bào thành từng sợi mỏng trộn ít dầu vừng, ăn rất thơm.
Ngoài ra còn có một phần canh trứng cải thìa.Đều là cơm nhà, trong tình huống điều kiện có hạn Cố Thanh Thanh chỉ có thể làm thành như vậy, nhưng mà thịt kho tàu vẫn có thể bày ra tài nghệ nấu nướng.
Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu nhìn đôi mắt đều thẳng, bọn họ thấy được Cố Thanh Thanh thêm đường vào thịt, thịt là thứ có nhiều dầu mỡ như thế, vậy mà còn thêm đường?
Quan trọng là vì sao bọn họ nhìn thịt kho tàu lại cảm thấy ăn rất ngon?…
“Mau mau mau, mau ăn đi, để tôi nếm thử thịt kho tàu xem.”
Vương Vũ dẫn đầu gắp đồ ăn, gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, béo mà không ngán, lập tức khiến Vương Vũ cảm động đến sắp khóc.
“Ăn quá ngon, cuối cùng tôi cũng được ăn thịt kho tàu chính tông.”
Bên đại đội này không ai biết làm, anh ta muốn ăn ngon một chút chỉ có thể đến Tiệm Cơm Quốc Doanh trong huyện, nhưng trong huyện cũng không thể mỗi ngày đều đi!
Hơn nữa thịt ở Tiệm Cơm Quốc Doanh cũng phải cướp, có nhiều lúc anh ta không ăn được.
Hiện giờ ở nhà có thể ăn, anh ta không thể kích động được sao?
Mấy người bắt đầu ăn cơm, ngay cả thiếu gia như Vương Vũ cũng tranh giành lợi hại, Lục Hướng Dương cũng rất bất ngờ tài nghệ nấu nướng của Cố Thanh Thanh lại tốt như vậy.
Một bữa cơm qua đi, ấn tượng của Vương Vũ và Lục Hướng Dương đối với Cố Thanh Thanh càng thêm tốt hơn.
Vương Vũ ngồi ở chỗ đó giống y như đại gia phe phẩy quạt hương bồ: “Lão Lục sau này chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”