Tô Yên không ngốc, ngược lại cô cảm thấy chính mình rất thông minh, cô chia ra sống một mình cũng sẽ không nghĩ luôn được như thế, ngay từ đầu cô cũng đã lường trước bản thân mỗi ngày ăn thịt sẽ khiến những người khác để ý, nên dù có ngốc cô cũng biết một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên mấy ngày nay cô ăn uống thỏa thích, ăn đến tận hứng vì sau này cô cũng không định mua nhiều thịt như thế nữa và điều quan trọng nhất đương nhiên chính là để những thanh niên trí thức phải chấp nhận cúi đầu, cô có thể trở về nhưng không phải là cô cầu xin bọn họ.
Nàng sống riêng một mình tất cả mọi người đều biết rõ nguyên nhân, nhìn thì như là cãi nhau cùng Hàn Lệ Lệ nhưng thái độ Hàn Lệ Lệ không phải cũng là của những người khác sao?Thật ra mà nói, Tô Yên không trách bọn họ, niên đại này quá nghèo, công điểm chính là lương thực, ai chẳng muốn ăn nhiều hơn một miếng cơm, bản thân cô vướng víu bọn họ, trong lòng người khác lâu dần oán trách cũng là hết sức bình thường.
Cho nên Tô Yên cảm thấy, chính mình sống riêng một quãng thời gian đối với ai cũng là việc tốt, có thể khiến mấy người Trần Hướng Đông nhớ rõ công dụng của cô cũng là nói rõ ràng cho bọn họ biết là không để họ chiếm lợi thì cô cũng có thể sống tốt, thậm chí là vô cùng tốt.
Cho nên mỗi ngày cô đều dứt khoát yên tâm ăn uống thỏa thích.
Nhưng cô không nghĩ tới nhanh như thế đã có người không đợi được.
Tô Yên nghĩ mãi cuối cùng lựa chọn không làm lớn việc này, trong lòng cô rõ ràng nếu làm ầm ĩ chuyện này đối với chính mình không có chỗ nào tốt, có khả năng làm quan hệ căng thẳng hơn.
Toàn bộ đội sản xuất, nơi an toàn nhất đối với cô chính là chỗ của thanh niên trí thức.
Bữa cơm sáng, Tô Yên lấy toàn bộ thịt còn dư đem ra dùng, cùng với dưa muối làm thành mười mấy cái bánh bao nhân thịt, ngoại trừ bản thân ăn bốn cái còn lại cô đẩy đến bàn ở giữa, trong bát mỗi người để một cái, trừ bỏ Vương Hồng Bân, Hàn Lệ Lệ cùng Lâu Tư Bạch thì tất cả đều có phần.
Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vẻ mặt Tô Nhiên tự nhiên cười cười: “Ngày hôm qua không ít người bị đánh, ăn chút thịt bồi bổ đi.
”Cô và nguyên thân không giống nhau, sự tình làm tốt, còn nói những lời đúng tình hợp lý chứ không phải chỉ ngu ngốc chia sẻ cho người khác mà chẳng được một điều tốt nào.
Cô nói ra lời này, Vương Hồng Bân ban đầu còn định chất vấn cô trong nháy mắt không nói lên lời, từ hôm qua đến giờ, thanh niên trí thức không có ai thèm để ý đến anh ta, tối qua anh ta nói chuyện cùng Võ Kiến Quốc, Trần Hướng Đông bọn họ giống như hẹn trước đều coi anh ta không tồn tại.
Anh ta biết lần này bản thân đã chọc mọi người tức giận, nhưng anh ta tahajt sự không nghĩ muốn kéo tất cả xuống nước cùng lắm chỉ là Vương Học Nông và Lâu Tư Bạch, Vương Học Nông mấy ngày nay thay thế vị trí của anh ta, Lâu Tư Bạch…… Lâu Tư Bạch anh ta không rõ ràng lắm nhưng chính là cảm giác đối với Tô Yên không giống mọi người.
Vốn tưởng rằng hai người này sẽ gặp rắc rối ai dự đoán được mấy người Lưu Ái Hoa lại tàn nhẫn đến vậy khiến toàn bộ thanh niên trí thức đều mệt mỏi, về sau chỉ sợ thanh niên trí thức ở đội sản xuất ngày càng khó khăn hơn.
Vương Hồng Bân nhìn Lâu Tư Bạch giống mình đều không có bánh bao nhân thịt, trong lòng có chút an ủi nhưng bất ngờ mắt nhìn đến bánh bao nhân thịt lớn của Vương Học Nông, mắt anh ta trực tiếp đỏ lên tràn ngập sự ghen ghét.
Tô Yên quả nhiên đối Vương Học Nông khác biệt.
Vương Học Nông ăn vui vẻ, những người khác cũng không ý kiến gì, có thể được một miếng bánh thịt, đối với bọn họ là chuyện vô cùng tốt lành, nào có cái gì không vui.
Tất cả vui vẻ nói lời cảm ơn với Tôn Yên, khách khí lạ thường, trước kia nguyên thân cũng đã làm việc này nhưng mọi người phản ứng lại không giống nhau.
Tô Yên cười cười không nói lời nào, Hàn Lệ Lệ ngồi ở một bên cũng không nói chuyện, khó được một lần không có cùng Tô Yên ầm ĩ, cô ta chỉ cúi đầu ăn trong chén đồ ăn của mình.
Cơm nước xong còn được rảnh một ít thời gian, tất cả bắt đầu ngồi cùng nhau bàn về sự việc phát sinh ngày hôm qua, trong đó bao gồm Tô Yên.
.