Quay lại thấy em gái mình cúi đầu không lên tiếng, còn tưởng rằng cô thừa nhận chuyện này là sự thật, họ không suy nghĩ nhiều liền lao đến như ong vỡ tổ.Lâu Tư Bạch đang đi cùng Võ Kiến Quốc, hai người trong nháy mắt bị bao vây, cho dù ngay sau đó cũng có mấy thanh niên trí thức khác chạy tới nhưng cả hai vẫn bị thương không nhẹ.
Đuôi mắt, khóe miệng Lâu Tư Bạch đều tím bầm.
Còn có một chỗ bị quẹt trúng còn đang chảy máu, đối lập với nền da trắng trông càng đáng sợ, vết thương trên cánh tay thì khỏi nói.Về phần Võ Kiến Quốc, hắn không phải đối tượng trọng điểm cần đánh, hơn nữa da hắn đen nên nhìn không rõ vết thương, chỉ thấy hắn một bên nghiến răng mắng chửi, một bên vung tay chống cự.Lúc Tô Yên nghe tiếng gió nên chạy tới xem liền thấy cảnh Lâu Tư Bạch bị vây quanh, Lâu Tư Bạch đứng giữa đám người như hạc trong bầy gà, nhìn cực kì không hài hòa..Trong khi cùng người khác xô xô đẩy đẩy, hắn mím chặt môi mỏng, quần áo trên người đã bị xé rách mấy chỗ, sắc mặt lạnh băng, con người xưa nay luôn lạnh nhạt giờ phút này lại có vài phần tàn khốc, phen này có lẽ muốn khai đao rồi.Tô Yên thấy hắn lại bị người khác đấm một quyền, miệng phun ra một búng máu, nhất thời nóng nảy liền quên mất lời thề vừa lập lúc sáng, không kịp nghĩ gì vội lao lên giữ chặt người đàn ông đánh nhau với Lâu Tư Bạch, la lớn: “Cứ thử đánh người nữa xem? Có còn coi pháp luật ra gì nữa không, bây giờ chúng tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát bắt hết các người lại.”Cô cơ hồ là dùng sức lực toàn thân để gào lên, âm thanh không nhỏ, dùng để dọa nạt cũng có chút tác dụng.Mấy người vừa nghe nhắc đến cảnh sát vẫn có chút sợ, thanh âm cũng nhỏ đi, phó đội trưởng đứng cùng đám người xung quanh bị chen đến mức mồ hôi đầy đầu, hắn gào cả nửa ngày trời mà còn không có tác dụng bằng một câu này.Đội trưởng còn chưa kịp chạy tới, ca chiều bên này là do hắn trông chừng, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.Trong lúc lôi kéo, Tô Yên bị ai đó tóm lấy cánh tay, cũng không biết là ai mà lực rất mạnh, cô đau đến nước mắt lưng tròng, vẫn là do Lâu Tư Bạch thấy có gì không đúng, kéo cô về phía sau che chở.Tô Yên trơ mắt nhìn nắm đấm kia giáng lên vai Lâu Tư Bạch, một quyền đấm ra tiếng, tức khắc sợ tới mức mặt trắng bệch, nếu không có hắn đỡ thay thì người bị đánh trúng là cô.Việc này làm Tô Yên thật sự nổi giận, núp nửa người sau lưng Lâu Tư Bạch lớn tiếng mắng tên xã viên đánh người kia: “Các người có ý gì? Coi thanh niên trí thức chúng tôi là người yếu đuối, dễ bắt nạt đúng không? Tùy tiện tìm một cái cớ liền tới gây sự, tôi nói cho mấy người biết, thanh niên trí thức chúng tôi hiền lành thật, nhưng không phải ai cũng có thể đến ức hiếp như vậy được.
Lên núi xuống làng* là chính sách do quốc gia quy định, là do đích thân đồng chí Chủ tịch của chúng ta nói.
Cũng không ngại nói cho các người biết, các người khi dễ thanh niên trí thức, nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì chính là chống đối chính sách của nhà nước, báo lên Cục Cảnh Sát thì cả đám đi tù hết.”*Đây là chính sách của Trung Quốc thực hiện từ những năm 1955 đến 1978, trong cuộc Cách mạng Văn hóa.
Theo chính sách này, chính phủ sẽ đưa các thanh niên trí thức từ thành thị về định cư và làm việc ở các vùng nông thôn với mục đích cải tạo lại đời sống nơi đây.Nhìn thấy Tô Yên không biết từ chỗ nào chui ra, họ còn đang muốn mắng vài câu, ai chứ nữ thanh niên trí thức chuyên giở trò gian dối này thì họ biết, ngày thường làm không được việc, lười biếng mà vẫn đứng nhất*, nếu không phải có gương mặt xinh đẹp, mọi người đều đã sớm nổi khùng lên rồi, hiện tại còn dám đứng trước mặt bọn họ, ai ngờ chưa kịp mắng còn phải nghe một tràng dài.*Câu gốc偷懒倒是第一名có hai cách hiểu: một là nói Tô Yên là người lười biếng nhưng vẫn được xếp hạng nhất khi chấm công; hai là chê Tô Yên lười biếng nhất trong tất cả mọi người.
Vì mấy người này bất mãn với cô ấy nên mình sẽ dùng theo nghĩa thứ nhất.