Tiếc nuối lớn nhất trong đời Dương Lợi Dân ở nông trường Thắng Lợi chính là ông ta chỉ có bốn đứa con gái, người ngoài gọi nhà họ Dương là bốn đóa hoa vàng, nhưng ông ta cảm thấy là bốn của nợ.Dương Lợi Dân thường than ngắn thở dài, cho rằng mình tuyệt hậu, có lỗi với tổ tông, còn bị người khác coi thường.
Ông ta không có lòng tin và ý chí với cuộc sống, làm việc qua loa cho xong chuyện, tan làm mượn rượu giải sầu.
May mà ông ta có mấy người anh em thường xuyên uống rượu cùng, có thể an ủi ông ta một chút.Mấy hôm nay, tâm trạng của Dương Lợi Dân vô cùng khó ở, bởi vì ông ta uống say trên bàn rượu, nói năng ngông cuồng, nhường công việc khó khăn lắm mới có được cho con trai của người bạn - lão Cảnh.
Về tới nhà, vợ quậy với ông ta, con gái thứ ba chuẩn bị kế nhiệm cũng ầm ĩ đòi tuyệt thực.Dương Lợi Dân chán nản, bảo ông ta đi từ chối lão Cảnh là tuyệt đối không thể, mặt mũi của ông ta còn đâu nữa? Sau này người khác sẽ nhìn ông ta như thế nào? Quay về nhà đối mặt với vợ và con gái cũng phiền, phụ nữ thật lắm chuyện, không biết đối với đàn ông thể diện quan trọng cỡ nào.Dương Lợi Dân dứt khoát mắt không thấy tim không đau, tan làm cũng ở ngoài không về nhà.Có người chạy tới nói cho ông ta biết, mẹ chồng Lưu Xuân Hoa của đứa con gái lớn nhà ông ta lại tới nhà ông ta quậy, ông ta nghe xong càng không muốn về nhà.
Lưu Xuân Hoa là một người rất ghê gớm, miệng sắt như dao, nổi tiếng đanh đá khắp nông trường.Điều này đều tại con gái vô dụng giống như vợ ông ta, gả tới nhà chông chỉ sinh hai của nợ, tính cách lại rụt rè, không được mẹ chồng coi trọng.Ài, trong nhà không có một chuyện nào hài lòng, Dương Lợi Dân theo thói quen than ngắn thở dài.Lúc này, mẹ chồng Lưu Xuân Hoa của Dương Chiêu Đệ đang đứng ở cổng nhà họ Dương mắng người om sòm.“Đúng là tre xấu mọc ra măng rởm, mẹ là con gà mái già không biết để trứng, con gái cũng vậy.”“Nhà họ Vương chúng tôi thật xui xẻo, cưới phải đứa con dâu như thế này, lên không được phòng khách xuống không được nhà bếp, bất kính với cha mẹ chồng, bất hòa với chị em dâu…”Dương Quân Tô ở trong mơ nghe thấy tiếng cãi vã, cô thầm nghĩ đây là nhà ai cãi nhau nữa rồi? Sau cách ly, thời gian mọi người chung sống kéo dài, các loại mâu thuẫn xung đột gia đình cũng trở nên nhiều hơn, cãi nhau là chuyện cơm bữa.
May mà hiệu quả cách ăn của căn nhà cô mua không tệ, chỉ cần động tác của đối phương không quá kịch liệt, bình thường không ảnh hưởng tới cô.Dương Quân Tô trở người, nửa tỉnh nửa mê tiếp tục suy nghĩ chuyện sau này, công ty khoa học kỹ thuật của cô đã cố gắng gượng được ba năm, khoảng thời gian trước có doanh nghiệp nhà nước tới hợp nhất, cô rất thức thời, cầm số tiền bồi thường lớn quả quyết rời đi.
Rảnh rỗi quá, cô đọc vài quyển sách của những năm 70 80 chữa lành tổn thương tinh thần, định nghỉ ngơi xong sẽ làm chút chuyện lớn nữa.Khi Dương Quân Tô đang suy nghĩ phải làm chuyện lớn gì, một âm thanh sắc lẹm chói tai xuyên thẳng vào trong lỗ tai của cô.“Con gà mái già không biết đẻ trứng như bà, chỉ biết sinh con gái, nhà họ Dương tuyệt tự rồi.
Bà không biết sinh đã đành, còn không biết nuôi, nhìn xem con gái bà nuôi đều là cái dạng gì? Vừa lười vừa ham ăn vừa không biết điều, ngày nào cũng gục cái bản mặt chết bầm, sống giống như ai thiếu nợ nó tám trăm tệ vậy, ai cưới người đó xui xẻo…”Một giọng nói phẫn nộ nhưng khiếp nhược vội vã biện bạch nói: “Ai nói con gái tôi lười, hàng xóm xung quanh ai không khen Chiêu Đệ nhà tôi siêng năng giỏi giang, bốn năm tuổi đã giúp mẹ trông em gái, có gì ngon cũng nhường cho em.
Không phải nó ủ rũ, chỉ là từ nhỏ đã chịu khổ, nét mặt cũng hơi khổ…”Dương Quân Tô nghe tới mức nắm đấm cũng cứng lên.Cãi nhau cũng không biết cãi, người ta mắng bà, bà không hung hăng mắng ngược lại, lại cố gắng chứng minh bản thân? Chứng minh cái đầu, bà là đề hình học sao?Cãi nhau với người ta, điều kiêng kỵ nhất chính là tư duy bị người khác dắt mũi chạy, hoàn toàn rơi vào trong bẫy logic của người khác.Đây đâu phải là cãi nhau? Rõ ràng là một trận tàn sát bằng lời nói một phía giữa một giọng nói chua ngoa và một người phụ nữ khiếp nhược..