[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu

Chương 8: Hai Điểm Công Không Dễ Dàng (1)




Ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, Đàm Ngọc Dao cam chịu tìm ra cây chổi quét nhà. Chấp nhận nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, chuẩn bị bắt đầu quét dọn.

Căn phòng kia của bản thân rất nhỏ, bình thường đều là do anh trai quét dọn, vẫn rất sạch sẽ. Chỉ là có một vài góc tường bị bám bụi bặm.

Đàm Ngọc Dao vô cùng nghiêm túc quét dọn qua một lượt. Vừa muốn đi ra khỏi phòng, trong đầu lại vang lên âm thanh tích tích.

“Kiểm tra không đạt tiêu chuẩn.”

“....”

Đàm Ngọc Dao lại quay trở vào phòng cẩn thận tỉ mỉ xem xét lại một lượt. Xác thực là từng góc từng cạnh đều đã được quét dọn rồi.

“Không đạt tiêu chuẩn ở chỗ nào hả, mày nói thử xem nào.”

“Ở góc trên phía bên phải có hai tấm màng nhện.”

Đàm Ngọc Dao: “Được… rồi!”

Cô nhảy lên mấy lần cũng không quét tới, chỉ có thể đi ra ngoài bê một cái ghế đẩu cao vào. Đứng lên trên ghế đẩu, thật không dễ dàng gì mới quét đi được hai tấm màng nhện, vừa muốn bước xuống liền nghe được tiếng kêu răng rắc giòn tan vang lên, Đàm Ngọc Dao hơn một trăm cân trong thoáng chốc bổ nhào trên mặt đất, mũi hít vào đầy bụi.

Không đợi cô đau đớn mà kêu lên, bên trong đầu lại vang lên giọng nói lạnh lùng kia kia.

“Làm hư hại vật dụng gia đình, + 0,1kg.”

Âm thanh này quả thực là có thể so được với sét đánh giữa trời quang.

Đàm Ngọc Dao ngay đến cả đau cũng quên luôn. Khó có thể tin được mà hỏi: “Dẫm hỏng ghế đẩu cũng bị tăng cân nặng ư?!! Không phải chứ, tao đây là bị tai nạn lao động đấy! Mày còn nói cái gì mà nhân tính hóa, nhân tính ở chỗ nào chứ hả? Tao bị thương rồi mày cũng không nói được lời ấm áp nào, lại còn hành hạ tâm hồn của tao thế này nữa!”

“Việc nào ra việc đó, đáng bị trừng phạt thì vẫn phải bị trừng phạt. Sau này cô làm việc thì cẩn thận hơn một chút thì sẽ không thế này nữa. Cân nặng của bản thân cô là bao nhiêu trong lòng còn chưa rõ ràng hay sao? Cái ghế kia vừa nhìn đã thấy là không chắc chắn, thế mà cô cũng dám đứng lên.”

“Sao mày không nói từ sớm luôn đi?”

Ai mà không biết nói vuốt đuôi chứ…

“Không nằm trong phạm vi nhắc nhở…”

Đàm Ngọc Dao: “...”

Được rồi, cô nhịn vậy.

Không nhịn thì còn có thể làm gì được nữa, cũng chẳng có cách nào phản kháng lại. Cô còn trông cậy vào hệ thống giúp cô sớm ngày có thể được gặp ba mẹ.

Đàm Ngọc Dao chấp nhận số phận bò lên, chuyển cái ghế đẩu bị gãy thành hai đoạn chuyển tới trước cái bếp lò. Cầm theo cái chổi đi quét dọn cẩn thận hai gian phòng ngủ còn lại một lượt. Trong khoảng thời gian đó còn phải làm lại mấy lần liền, gần như rút cạn mọi sự nhẫn nại trong cô mới nghe được âm thanh lạnh lùng kia nói đã thông qua kiểm tra.

Phòng bếp dọn dẹp tương đối dễ, bởi vì hầu như chả có đồ đạc gì mấy.

Ngoại trừ những cây củi dựng ở trước bếp lò có chút loạn cần phải sắp xếp lại. Thì chỉ còn cháo ở trong nồi phải xới vun lại.

Những thứ như là lọ muối hay là bát đũa đều cất vào trong chạn bát. Ngày bình thường hai ba con họ cũng không phải là người sống lôi thôi lếch thếch, dùng xong sẽ sắp xếp lại ngăn nắp. Việc này giúp cho Đàm Ngọc Dao tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.

Bận rộn xong một trận này, quần áo cũng đều bị mồ hôi thấm ướt đẫm. Miệng của Đàm Ngọc Dao khô tới mức sắp bốc khói đến nơi rồi. Cũng chẳng còn để ý có vệ sinh hay không nữa, một lúc uống liên tục hai bát nước lã. Sau đó lại đi tới khe suối ở sau nhà rửa mặt mũi, cuối cùng cũng coi như không còn cảm thấy nhớp nháp nữa rồi.

Nhìn con số ở điểm công kia từ không biến thành một, trong lòng cô xúc động vô cùng. Giờ phút này cô đã ý thức được, số mỡ trên người này chỉ sợ rằng không dễ dàng giảm đến thế đâu.

Thế nhưng, có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, cô vẫn là thấy rất vừa lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.