Nhìn thấy quần áo trên dây phơi đã khô một nửa, trong lòng Đàm Dục Dân như được an ủi. Giả vờ hung dữ dặn dò cô.
“Con ngoan ngoãn ở trong nhà cho ba, không được phép đi đâu cả. Việc gì cũng không được phép làm. Đợi lát nữa anh trai con trở về làm canh cá cho con ăn. Nếu như không nghe lời, hôm nay đừng nói là canh, ngay đến cả xương cá cũng không cho con ăn đâu.”
Đàm Ngọc Dao cười híp cả mắt lại đồng ý.
Bây giờ cả người cô đều mềm nhũn, bảo cô làm việc cô cũng chẳng làm được nữa. Kiếm điểm công giảm cân đúng là quan trọng, thế nhưng cũng không quan trọng được bằng cơ thể.
Sau khi Đàm Dục Dân đi, Đàm Ngọc Dao nằm ở trên giường vặn vẹo nửa tiếng đồng hồ mới ngồi dậy.
Nói cô mắc bệnh công chúa cũng được, lập dị cũng được. Trên người dính dính, cô liền cảm thấy không thoải mái. Không có chỗ tắm rửa, lau qua thôi cũng được.
Hơn nữa, cô muốn được dùng bàn chải đánh răng.
Đến cái thế giới này được mấy ngày rồi, cũng chưa được đánh răng lần nào. Cô cũng sắp không nhịn được mà dùng điểm công bên trong hệ thống để đi đổi với Thất Vĩ rồi.
Hôm nay nghe được Đường Mỹ Phương kia nói muốn bao phiếu, đồ vật đầu tiên mà cô nghĩ tới đó chính là bàn chải đánh răng.
Chạn bát đang bị khóa lại, vẫn giống như trước khi bản thân rời khỏi nhà. Đàm Ngọc Dao cầm lấy chìa khóa mở tủ, lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng ra.
Nhãn hiệu Hỉ Phụng, chưa nghe nói bao giờ.
Đàm Ngọc Dao bóp ra một ít, thật sự là vừa quẹt lên trên bàn chải, một mùi bạc hà quen thuộc xộc lên, làm cho cô suýt chút nữa thì chảy nước mắt ra.
Nước mắt lưng tròng mà đánh răng xong, trong lòng Đàm Ngọc Dao thỏa mãn hơn hẳn. Bê cái chậu đi tới khe suối lấy nước vào phòng lau rửa cơ thể, lúc này mới coi như là sống trở được.
Lần trước Đàm Thanh Sơn đốt lửa cô đã nhìn thấy rồi, đến lượt bản thân tự mình ra tay cũng không phải khó lắm. Quẹt hai que diêm là đã có thể đốt lửa thành công rồi.
Cô định đun nước để gội đầu.
Nước bồ kết ở trong cái hũ kia cô không định dùng để giặt quần áo tiếp nữa, giữ lại hết để gội đầu. Giặt quần áo dùng xà phòng là được rồi.
Sau khi kì cọ cơ thể sạch sẽ xong, đã là năm giờ hơn rồi. Đàm Ngọc Dao mặc dù trong lòng muốn làm xong món canh cá trước đợi ba và anh trai trở về. Thế nhưng cô không biết mổ cá, chỉ đành có thể đứng nhìn chằm chằm. Có điều cô suy nghĩ một lúc lại đi tới chạn bát múc lấy một bát bột bắp ra.
Vừa muốn đi đổi nước trộn bột, nhớ ra ủ bột cần phải cho con men. Thế nhưng ở đây lấy đâu ra cái thứ đó chứ. Đàm Ngọc Dao cất đồ đạc lại trong chạn bát, đi ra cửa sau.
Cách một khe suối, ở phía đối diện có một hộ gia đình. Nhà cửa không khác biệt lắm so với nhà mình. Nam chủ nhân cũng họ Đàm, tên là Đàm Căn Sinh. Nữ chủ nhân tên là Trương Tiểu Lệ. Trước đây có quan hệ không tồi với mẹ của nguyên thân, hai nhà cũng thường xuyên qua lại với nhau. Có điều từ sau khi mẹ của nguyên thân qua đời, hai nhà liền dần dần cũng không có tiếp xúc gì nữa.
Đàm Ngọc Dao dẫm trên hòn đá ở trên khe suối nhảy qua bên kia. Cửa không khóa, có người ở nhà.
“Thím Trương ơi, thím có nhà không ạ?”
Chưa tới một lúc sau một giọng nói vô cùng trung tính từ trong nhà truyền ra.
“Ai đấy?”
“Thím ơi, là cháu, Ngọc Dao ạ.”
Tiếng bước chân ở bên trong nhất ngừng lại một lát, sau đó vẫn đi ra mở cửa.
“Là cháu đấy à, đây là có chuyện gì sao?”
Ngữ khí của Trương Tiểu Lệ có chút lạnh nhạt.
Đàm Ngọc Dao cũng không thấy bất ngờ gì. Ấn tượng mà nguyên thân tạo cho người khác quả thật là không hề tốt chút nào. Vừa lười vừa tham ăn lại còn ích kỷ. Thím Trương đa phần là nghĩ bản thân tới để làm tiền đây mà.
Hừm…
Cô cũng thật sự là đến để vay đồ.
“Thím ơi, cháu ở nhà muốn làm bánh bao mễ, thế nhưng không có đồ để ủ bột. Muốn tìm thím vay một ít. Con đảm bảo chắc chắn sẽ trả lại cho thím!”