Đàm Ngọc Linh cúi thấp đầu. Nếu như cô ấy còn có biện pháp gì khác, cũng sẽ không đến tìm Đàm Ngọc Dao nói những lời này. Trong thôn nhà ai mà chẳng phải sống qua ngày, có thể cho cô ấy vay mượn gần như đều đã mượn qua cả rồi. Trước đấy vẫn còn chưa trả cũng ngại không dám đi mượn tiếp nữa.
Vừa nãy cũng là vì nhìn thấy bên trong sọt của Đàm Ngọc Dao có rất nhiều khoai lang, cô ấy mới nổi lên ý niệm này. Chỉ là quan hệ của bản thân với cô vẫn luôn không được tốt lắm, cũng không biết cô có chịu cho vay hay không nữa.
Về phần Đàm Ngọc Dao thì lại chẳng nghĩ nhiều tới thế, đặt cái sọt xuống để mấy củ khoai lang vào trong cái làn của Đàm Ngọc Linh. Cô ấy nói chuyện đúng là có chút không dễ nghe, thế nhưng từ trước tới nay không bao giờ nói dối. Đàm Ngọc Linh vẫn luôn không thể hòa hợp được với nguyên thân, chỉ là bởi vì mấy cái chuyện lúc trước chưa chia nhà nên trong lòng không được thoải mái, cũng không phải người xấu xa gì.
Ngược lại, cô ấy có lẽ là một người rất không tồi. Cô ấy yêu thương hai người em gái, làm việc vừa chịu khó lại vừa nhanh. Nhân phẩm cũng không phải là xấu.
Đàm Ngọc Linh nhìn từng củ khoai lang được đặt vào trong cái làn của mình, viền mắt trong thoáng chốc liền đỏ lên. Không ngờ tới đứa em gái họ vẫn luôn không hòa hợp với bản thân lại giúp đỡ mình như vậy. Mắt thấy Đàm Ngọc Dao vẫn còn đang đặt vào, cô ấy liền vội vàng nhấc cái làn lên.
“Cảm ơn cô, bằng này là đủ rồi. Tôi sẽ trả lại cho cô!”
Nói xong quay người người liền chạy biến đi mất dạng.
Đàm Ngọc Dao nhìn hai giọt nước đọng trên tảng đá trên mặt đất, trong lòng cũng không dễ chịu lắm. Cũng may bản thân mình không phải được sinh ra ở nhà chú hai.
Lúc này mới thở dài một hơi, chỉnh đốn lại cái sọt cõng những củ khoai lang còn lại trở về nhà.
Thời gian vẫn còn sớm, cô lại khóa cửa lại dự định đi tới công tiêu xã một chuyến xem sao.
Công tiêu xã nằm ở đại đội, đi qua đó cần tới một tiếng rưỡi đồng hồ. Đều là đường lớn nên cô cũng không sợ gì. Đương nhiên chỉ với cái dáng vẻ hiện tại của cô, e rằng những người sợ cô tương đối nhiều.
Đàm Ngọc Dao sáng sớm thức dậy nhìn qua dáng vẻ hiện tại của bản thân qua mặt nước. Mặt siêu to như cái bánh, lông mày có chút thô, trên con mắt toàn là thịt, cười một cái cũng có thể không nhìn thấy mắt đâu nữa. May mà gương mặt của bản thân cô trước đây cũng không được coi là nhỏ, nhìn nhiều cũng đã thấy quen rồi.
Dù sao thì, cô là một bé gái mập đáng yêu, không tiếp nhận những lời đả kích.
Ngâm nga điệu hát dân gian suốt một quãng đường, mắt thấy sắp tới cổng lớn của công tiêu xã rồi, Đàm Ngọc Dao nhìn thấy một bà thím lớn tuổi đi vào lấy ra hai tấm phiếu xanh lá cây, nhất thời cả người cứng đờ lại.
Đây là một niên đại mà cái gì cũng cần phải có phiếu…
Thế nhưng bản thân, cái gì cũng không có.
Trong ký ức của nguyên thân, từ trước tới nay chưa tới công tiêu xã bao giờ cả. Đàm Ngọc Dao cũng không biết được tình hình ở bên trong như thế nào. Thế nhưng trong ký ức bà nội đã từng phàn nàn mấy lần rằng người ở trong công tiêu xã rất coi thường người khác.
Có điều, bản thân nếu như chỉ là đi vào đó để xem, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
Cô vẫn còn chưa được xem qua “siêu thị” ở niên đại này như thế nào đâu.
Vừa muốn tiến vào, nhìn thấy mặt đất được lát toàn gạch bùn. Bằng phẳng lại sạch sẽ. Lại nhìn xuống đôi giày của mình, dọc đường tới đây giẫm phải mấy chỗ đầm lầy toàn là bùn đất. Vội vàng đi tới tảng đá ở phía không xa cọ cho sạch sẽ.
Cảnh tượng này đã bị một nhân viên bán hàng tên là Phó Phương ở bên trong thu hết vào trong tầm mắt.
Sau khi sửa sang lại xong, Đàm Ngọc Dao xách theo cái làn đi vào trong công tiêu xã sau đó liền men theo phía trong góc mà đi. Cô lướt quét mắt qua quầy hàng một cái, có hai nhân viên bán hàng nữ. Đều mặc đồ lỡ tay màu xanh bộ đội, nhìn vô cùng có tinh thần. Lại nhìn chiếc áo tay lỡ làm từ vải thô xám xịt trên người mình, đầu mũi có chút chua xót.