Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Mặc dù ánh trăng mười bốn chưa đủ tròn, nhưng cũng khá lớn, ánh sáng vàng đồng giắt ở phía đông.
Đại Vượng cầm đèn pin trong tay đứng ở giao lộ chờ hai anh em, nhìn hai đứa vui tươi hớn hở chạy đến, liền biết rõ không có chuyện gì.
Tam Vượng: “Anh cả, em hiểu mẹ nói câu kia có nghĩa gì rồi.”
Đại Vượng: “Câu nào?” mẹ nói rất nhiều đấy.
Thường ngày giọng nói của Tam Vượng sôi nổi hoạt bát lúc này lại rất an tĩnh, mang theo tính trẻ con thành thục của đặc trưng riêng của nó, nó thong thả nói: “Không nên so đo thắng thua nhất thời, không nên để ý kẻ địch dậm chân tại chỗ, nếu như anh ta không thể đi xa hơn với mình thì đó chỉ là một hạt cát dính trên giày của mình, khi bản thân không ngừng chạy lên phía trước thì anh ta đã sớm bị bản thân vứt đến nơi nào rồi.”
Đại Vượng: . . . . . . Làm khó em còn nhớ lâu như vậy.
Tiểu Vượng không một lời liền ca hát: “Phía trước có gió nha, nó vẫn luôn thổi ~ nghe ~~ đắc ý đừng quên hình, ngã lòng chớ bi thương, bởi vì gió a, nó vẫn luôn thổi ~”
Ba anh em đi một lát, Đại Vượng hỏi Tam Vượng nói: “Thi đấu có mệt không?”
Tam Vượng cười: “Không mệt, còn nhẹ nhàng hơn làm ruộng nhiều.”
“Áp lực lớn sao?”
“Vậy có gì lớn? Cũng không có người bắt buộc em lấy huy chương vàng, lấy được thì lấy mà không lấy được thì thôi.” Tam Vượng cười hì hì, dường như lúc người ngồi ở nhà ông nội không phải là nó.
Đại Vượng đưa tay nhẹ xoa trên đầu nó hai cái: “Sau này nếu không thích thì trở về nhà.”
Tam Vượng gật đầu: ” Chắc chắn rồi, em sẽ không làm chuyện em không thích, em còn phải về nhà làm con trai dưỡng lão đây này.”
Đại Vượng bình tĩnh rút tay về, nhấc chân đá cho nó một cước: “Hai đầu đều không đến lượt em.”
Ba anh em về nhà, Đại Vượng đóng cửa cổng lại.
Lâm Lam và Mạch Tuệ đã nấu một ít nước nóng để người nhà tranh thủ rửa chân tắm rửa.
Mùa này Hàn Thanh Tùng không dùng nước nóng, nhóm bé trai cũng dưỡng thành thói quen này, cho nên cũng chỉ có cô và Mạch Tuệ quanh quanh năm suốt tháng ngâm chân tắm nước nóng.
Chín giờ người một nhà đều lên trên giường đông ngồi nói chuyện thân thiết nhiệt tình.
Tam Vượng lấy huy chương vàng và huy chương bạc ra, còn có một sợi dây chuyền hồng ngọc, tất cả đều đặt ở trên giường gạch: “Mẹ, đều cho mẹ!”
Tiểu Vượng bò lên giường cầm huy chương vàng lên, há mồm định cắn thì Đại Vượng nhanh tay cầm lấy, Tiểu Vượng cắn vào đầu ngón tay Đại Vượng.
Đại Vượng: . . . . . . May mắn, không thì hai cái răng cửa đều bỏ trốn rồi.
Mọi người cười lên, Tam Vượng nói với Tiểu Vượng: “Anh đã cắn qua rồi, không phải vàng ròng, ha ha.”
“Mẹ, viên đá hữu nghị này cho mẹ.” Tam Vượng chỉ vào viên đá trơn kia.
Lâm Lam đã nghe qua trong máy radio, lúc này lại là Mã Đề kia, hỏi Tam Vượng: “Thế Mã… Đề là ai?”
Tam Vượng cười ha ha một tiếng: “Cái gì móng ngựa chứ, người ta tên Mattie, do con nghe sai thôi.” Nó liền giải thích cho Lâm Lam nghe quá trình quen biết Mattie, cô ấy cũng giống như Henry đều là bạn ngoại quốc tốt của nó.
Tiểu Vượng cười nói: “Anh ba nhỏ đi nơi nào cũng kết giao với rất nhiều bạn, thật cừ khôi.”
Thật cừ khôi chính là lời dụ dỗ của Lâm Lam dành cho bọn họ khi còn bé, bây giờ bé áp dụng rất lưu loát.
Mạch Tuệ và Nhị Vượng hiếu kỳ với phong tục tập quán của người nước ngoài, liền hỏi Tam Vượng để cho nó nói về Henry và Mattie.
“Ừ, Henry là nam, vóc dáng cao, đầu tóc vàng, vàng như lòng đỏ trứng gà, lần đầu tiên gặp cậu ấy làm em sợ nhảy dựng lên, cho rằng giống như chúng ta nhuộm mông con gà lên thành như vậy đấy. Ha ha. Mattie? Tóc đen, hình như là màu đen, không phải là màu vàng, da? Rất trắng, em quên rồi. A đúng rồi, đôi mắt rất to nha.”
Nó trợn tròn đôi mất, lắc đầu tỏ vẻ không đủ, lại bảo Tiểu Vượng trợn tròn, ha ha cười nói: “Có chút giống với anh Tiểu Vượng, lớn hơn chút nữa. Ánh mắt long lanh giống như con vật nhỏ vậy.”
Tiểu Vượng cười hì hì hỏi nó: “Anh tiên nhỏ, Mattie có xinh đẹp không?”
Tam Vượng: “Xinh đẹp, bọn họ đều nói cô ấy xinh đẹp đấy.”
Mọi người lại hỏi nó: “Vậy em/anh cảm thấy thế nào?”
Tam Vượng nhức đầu: “Xinh đẹp.”
Trong mắt nó, phàm là người có quan hệ thân thiết với mình đều xinh đẹp, nhìn xinh đẹp thế nào, người khác… thật ngại quá, nó không có nhìn kỹ à. Có điều nó có thể chắc chắn Suro kia rất xấu, không biết thế nào thoạt nhìn vừa đen lại bẩn như vậy, thật giống như chưa bao giờ rửa mặt, nó cũng không thích bơi lội với Suro.
Lâm Lam nhấn mạnh hỏi tình hữu nghị giữa nó và Henry, Mattie, có bị lãnh đạo phê bình hay không, có gì cần chú ý hay không.
Tam Vượng nói: “Có một người họ Tề tổng nói, lúc trước còn phải viết báo cáo gì đó nữa, bị đoàn trưởng Triệu trách cứ thì ông ta đàng hoàng lại rồi.”
Thấy có nhân vật lớn nói chuyện, Lâm Lam liền không lo lắng nữa, Tam Vượng đứa nhỏ này cũng là phúc tinh, bản thân làm người đỉnh đạc, không để bụng, người khác cũng thích nó, có chút phiền phức đều tự động thay nó ngăn cản.
Tam Vượng lại lấy ra một phong bì lớn kín đáo đưa Lâm Lam, sau đó rất hưng phấn chia lễ vật với anh chị em.
Đầu tiên là một túi đồ ăn lớn: sữa bột, đồ hộp, các loại kẹo, điểm tâm, hạt dưa, một túi lạp xưởng hun khói, bánh mỳ bị đè bẹp. . . . . .
Tam Vượng: “Có con mua, có huấn luyện viên mua, có đồng đội đưa, có nhà ăn cho, ôi chao…. con cũng không biết người nào với người nào cho nữa, mẹ đừng hỏi con.”
Lâm Lam: . . . . . . Cô đang muốn hỏi kỹ càng một chút, người ta cho nó đồ, người làm mẹ như cô phải nên giúp đỡ đáp lễ chứ. Có điều với tính tình của Tam Vượng này, tuyệt đối sẽ không nhớ rõ, vậy coi như xong, lúc trở về mang nhiều đồ một chút để cho nó chia ra.
Lâm Lam để quà ăn vặt cho bọn nhỏ: “Anh ba nhỏ mang về, các con đứa nào thích cái gì thì ăn cái đó.” Ít bọn nhỏ ăn hết xem như xong, nhiều kẹo như thế… có thể cho Hảo Nam, bọn Tiểu Tân cũng đưa một chút. Dù sao những thân thích khác trong nhà có qua lại hằng ngày, cũng không kém cái này.
Tam Vượng gạt gạt trong túi lấy ra một ít chocolate nhân rượu: “Cái này ăn ngon, mọi người nếm thử.”
Nó lột một cái nhét vào trong miệng Lâm Lam, lại lấy một cái cho Hàn Thanh Tùng ăn, Hàn Thanh Tùng không ăn, anh chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt của con.
Lâm Lam nhìn tổng cộng có mười mấy viên, cô lấy một viên mở ra đưa cho Hàn Thanh Tùng: “Con trai mang từ rất xa về đây, chúng ta nên nếm thử, đây là tấm lòng của con.”
Lúc này Hàn Thanh Tùng mới hé miệng ăn hết viên kẹo trong tay của cô.
Tiểu Vượng: “A, cay, bên trong có rượu! Xong rồi, em muốn uống say rồi!”
Nhìn vẻ mặt khoa trương như vậy, mọi người ha ha cười lên.
Tiểu Vượng bắt đầu giả say, để cho mọi người xem bé đánh túy quyền, đây bé nghe chuyện xưa Tế Công mà Mạch Tuệ đọc. Bé dùng động tác khiêu vũ học được ở trường học lấy ra đánh túy quyền, đánh cũng có hình có dạng.
Tam Vượng: “Anh Tiểu Vượng, em đã uống rượu rồi à?” Nếu không say rượu, làm sao lại giống như say rượu như vậy? Thật có phong thái năm xưa của nó nha!
Tiểu Vượng ôm đàn ghi-ta tới: “Em biểu diễn cho mọi người xem cái say của em.”
Làm ầm ĩ hát một bài, Tam Vượng lại nhờ anh cả giúp đỡ xách một bao lớn lên giường: “Mau đến đây, còn có đồ đây.”
Một đôi giày da cao gót màu đen, gót thô to, mũi giày vuông, giày làm từ da trâu tốt nhất.
Còn có sách mua ở Iran cho Mạch Tuệ và Nhị Vượng, sách dạy nấu ăn, sách thiết kế bảo thạch, may là không phải tiếng Iran mà là tiếng Anh.
Nó mua cho Tiểu Vượng mua một quyển sách nhạc, trong nước không mua được loại sách này… Tiểu Vượng lập tức lật xem, kích động đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn đều sáng lên, bé lật đến bài “Tuyết hoa cỏ” không nhịn được vừa lẩm bẩm, tay nhỏ bé vừa suy nghĩ lại giống như đang lướt trên phím đàn đàn qua đàn lại.
Tam Vượng lấy ra hai xấp vải hoa: “Cho mẹ và chị, bây giờ chắc không mặc được, để năm sau mặc.”
Hai mắt Mạch Tuệ lộ ra vẻ kinh diễm: “Bọn họ lại có vải hoa sặc sỡ như vậy sao?” Một đóa hoa sặc sỡ lớn như vậy in trên mặt vải, trong nước không có.
Tam Vượng: “Đúng vậy, bọn họ còn ăn mặc như thế này nữa nè.” Nó đứng trên mặt đất khoa tay múa chân trên bắp đùi mình một chút: “Quần tới đây, còn có tới đây nữa, nghe nói mùa đông rất nhiều người mặc lộ đùi cũng không sợ lạnh.”
Ở trong nước, ở nông thôn trừ các cô bé, mặc váy đã hiếm thấy, chứ đừng nói chi là lộ đôi chân nhẵn bóng, ngay cả Đại Vượng cũng nhíu mày lại.
Tam Vượng nhìn xem tất cả đều chấn động thì càng dũng cảm hơn: “Còn như vậy nữa đây.” Nó cởi áo khoác của Tiểu Vượng, sau đó khoa tay múa chân trên áo sơ mi của Tiểu Vượng, không có tay áo, vạt áo rất ngắn, cổ áo chữ V khoét sâu.
Mạch Tuệ kinh ngạc nói: “Ai nha, quá hở hơn cả áo lót của chúng ta.” Áo lót các cô mặc đều là cổ tròn, cũng sẽ không lộ đến ngực. Làm sao Tam Vượng nói, nghe thế nào bụng cũng muốn lộ ra phía trên rồi!
Tam Vượng tiếp tục ném ra tin tức rung động: “Mỗi ngày bọn họ còn khiêu vũ nữa, nam nữ cùng nhau, ôm nhảy như vầy nè.”
Nó tự tay muốn ôm qua eo Đại Vượng, Đại Vượng đưa tay dán lên mặt của nó đẩy nó ra, nó liền nhảy lên giường ôm Tiểu Vượng nhảy.
Mọi người: . . . . . . tên nhóc này ra khỏi nước một chuyến, tranh tài không làm trễ nãi thật, các chuyện khác cũng không chậm trễ nha!
Hàn Thanh Tùng thấy vậy lại nhìn rất chăm chú, chốc lát, anh quay đầu nhìn Lâm Lam, ánh mắt đầy ẩn ý.
Lâm Lam làm bộ như không cảm thấy được ánh mắt thâm trầm của cục trưởng Hàn, lật tới lật lui chiếc phong bì lớn Tam Vượng cho cô, bên trong là hình chụp và tranh ảnh các loại.
Bức tranh có người tặng, có nó mua, cũng là một vài trào lưu phong tình nam nữ của các nước khác. Quả nhiên có không ít cô gái mặc quần áo hở hang, còn có một vài nam nam nữ nữ, động tác không gò bó, không thích hợp xem. Lâm Lam cất những tấm ảnh vô cùng mập mờ đi, tránh kích thích đến bọn nhỏ, dù sao bọn họ chưa từng tiếp xúc qua. Còn nữa, lúc này trong nước không cởi mở như thế, cái này xem như bị cấm hàng loạt, sẽ bị nói là truyền bá tục tĩu.
Cô xem phong cảnh, người bình thường, vật, kiến trúc… để lại cho bọn nhỏ thưởng thức.
Hàn Thanh Tùng vẫn luôn ngồi ở phía sau cô, vòng cô vào trong lòng, tầm mắt thoáng nhìn qua, đưa tay từ trong đống ảnh kia lấy ra một tờ, phía trên có cô gái tóc quăn mặc áo tắm đỏ thẫm, trên chân mang đôi giày cao gót đỏ thẫm, bị một người đàn ông cao lớn nâng lên cao cao.
Anh liền cầm đôi giày da tới đây, nhìn một chút, nắm chân Lâm Lam để cho cô mang thử đôi giày da màu đen kia một chút, lớn nhỏ cũng rất vừa vặn, có điều chân Lâm Lam thanh tú, xương chân cũng không đủ chiều rộng, mũi giày thô vô cùng, không phù hợp với khí chất của cô.
Mặc dù không khác bức ảnh kia lắm nhưng cũng không thích hợp với vợ anh, anh khẽ nhíu mày, lại ném sang một bên, quyết định đến tết mua một đôi giày thanh tú hơn.
Lâm Lam nhìn anh một cái, đưa đầu ngón tay ngoắc ngoắc cằm anh, không cho anh cau mày.
Cô nói với Mạch Tuệ: ” Chị Mạch, đến thử đôi giày này xem, qua năm đoán chừng có thể mang được rồi.”
Mạch Tuệ: “Mẹ, cho con mang?”
Lâm Lam gật đầu: “Thử một chút đi, thỉnh thoảng mang một chút cũng không sao.”
Kiểu dáng giày loại này, trong nước đã lưu hành tám chín mười năm, kính mát, quần loe, uốn tóc, thô vô cùng.
Mạch Tuệ trẻ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột, ngày thường vừa xinh đẹp lại mang theo anh khí, phong cách gì cũng khống chế tốt.
Mạch Tuệ thật thích, có điều chỉ có thể mang ở trong nhà một chút, hiện tại không thích hợp mang ra ngoài.
Tiểu Vượng: “Chị, chị mang đôi giày này, em cảm thấy giống như mang vó ngựa ấy.”
Mạch Tuệ: . . . . . . em lại nói thế, a hu hu.
Đại Vượng nhìn Tam Vượng: “Của anh đâu?”
Tam Vượng cố ý kinh ngạc nhìn cậu: “Anh cả, lễ vật nông cạn như vậy, anh và cha sẽ không cần.”
Mạch Tuệ, Nhị Vượng cùng Tiểu Vượng liền cười.
Tam Vượng cố nén cười, nói với Lâm Lam: “Mẹ, tháng sau, tháng sau tiền lương con đều tiêu hết rồi.” Dù sao trong nhà không phải chịu đói, vậy sau này nó có thể mua lễ vật cho cha mẹ — không cần mua cho cha, mua cho vợ cha nhiều thêm mấy thứ là được.
Dù sao cha mẹ đều có công việc nha.
Lâm Lam vươn ngó trỏ dài nhỏ ra chỉ chỉ vào trán của nó: “Sau này ra ngoài, không cần mua cho chúng ta nhiều đồ như vậy. Ở các nơi chụp vài tấm hình là được rồi.”
Cô từ trong phong bì lớn kia nhìn thấy có mấy tấm hình khá hơn, có trắng đen có hình màu, có khi là một mình Tam Vượng, còn có nó và đồng đội.
Thậm chí còn có một tấm nó bắt tay với phó chủ tịch Đặng!!!
Lâm Lam thấy vậy nhìn không chớp mắt, anh ba nhỏ, con thật lợi hại nha.
Thật ra thì Tam Vượng lại không cảm thấy gì, nói thật nó căn bản không biết ai với ai, chỉ cho là lãnh đạo giống như đoàn trưởng Triệu, dù sao đối với nó tiệc ăn mừng chính là đi ăn.
Lâm Lam thoáng suy nghĩ, đưa tấm hình kia cho Hàn Thanh Tùng nhìn, sau đó cất dấu tấm ảnh không để ở bên ngoài, vạn nhất bị người đánh cắp thì sao?
Cô lại xem mấy tấm hình màu sắc rực rỡ, liếc mắt liền thấy một cô bé tóc đen da trắng tinh, một đôi mắt to đen lúng liếng, thoạt nhìn giống như búp bê tinh sảo xinh đẹp.
Xem ra đây chính là Mattie rồi.
Cô lại lật vài tấm hình, lại nhìn thấy một người cao to tóc vàng mắt xanh, khiêng cameras, ôm cả đầu vai Tam Vượng, hai người đều cười vô cùng khoa trương, làm cho người ta buồn cười.
Mạch Tuệ, Nhị Vượng cùng Tiểu Vượng tất cả cũng túm tụm sang đây xem hình.
“Bọn họ lại có hình màu này!” Bọn nhỏ kinh hô: “Chúng ta lại không có.”
Lâm Lam: “Chúng ta cũng sẽ có.”
Còn có hình Tam Vượng đoạt giải quán quân Á Vận hội, hình ở bể bơi bơi lội, cùng đồng đội. . . . . . Henry thật chụp cho nó rất nhiều hình.
Cô quay đầu nói chuyện cùng Hàn Thanh Tùng, anh liền cúi đầu tiến lên, rũ mắt nhìn cô.
Lâm Lam cười nhẹ: “Anh ba, tìm hai khung ảnh trống, chọn hình đẹp nhất gắn vào.”
Hơn nữa anh ba nhỏ cầm huy chương vàng cùng giải thưởng kia, đẹp trai biết bao nha, có những thứ này sau này hỏi vợ cho nó không cần phải lo nữa.
Người một nhà đoàn tụ, đều hưng phấn không muốn ngủ, còn náo nhiệt hơn so với đêm đón giao thừa, từng chuyện nói không xong.
Khó có được bọn nhỏ đều vui mừng, Lâm Lam cũng không thúc dục bọn nhỏ, dù sao ngày mai là tết Trung thu, trường học cho nghỉ học.
Tam Vượng nhìn thấy Đại Vượng: “Đại ca, buổi tối hai ta một chăn chứ sao.”
Một mình ngủ không ý nghĩa, không phải té thì chính là đụng vào tường.
Đại Vượng liếc nó một cái, không nói chuyện, ánh mắt kia dường như muốn nói: “Anh không muốn nói chuyện với em.”
Tiểu Vượng liền cười hì hì, bé nghĩ anh ba nhỏ mang quà cho tất cả mọi người, lại không có quà cho anh cả, ngoài miệng anh cả không nói, trong lòng khẳng định mất mát lắm.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau