Dương Kế Đông và Thẩm Phượng Tiên đều không nói gì, như thể họ bị điếc.
Dương Kế Nam sờ sờ đầu Đại Hoa nói: "Ăn đi, hiếm khi mới được ăn một quả trứng gà. Chúng ta đương nhiên rất thèm, lại không phải ba ngày hai bữa có thể được ăn."
"Ăn từ từ đi, quả này của mẹ cũng đưa cho con."
Hà Minh Tú nhẹ giọng nói.
"Con có quả này là đủ rồi." Đại Hoa hiểu chuyện đẩy trở về: "Ăn ngon thật! Cảm ơn chú ba, thím ba."
Tay bà Dương cầm đũa hơi phát run, đây là bà ta bị tức giận.
"Mẹ, mẹ ăn đi."
Dương Kế Bắc lấy lòng bóc xong trứng gà, sau đó cho vào bát của bà Dương.
Bà Dương cảm thấy rất vui mừng: "Cũng chỉ có thằng tư mới quan tâm đ ến bà già tôi thôi."
"Lời nói của mẹ luôn khiến người ta hiểu lầm, những quả trứng gà này là chúng con mang về, lúc đó mẹ còn bảo lấy hai quả đánh làm canh trứng là được. Con nghĩ dù sao cũng là tấm lòng của mẹ bên kia cho nên mới nấu cho mỗi người một quả. Cẩu Đản đã ăn hết phần trứng của mình, chính mẹ lại đưa phần trứng gà của mình cho nó, cũng không phải là chúng con không cho mẹ ăn."
"Bây giờ lại nói chỉ có thằng tư quan tâm đ ến mẹ, vậy chúng con đây là không quan tâm tới à, mang trứng này về là sai lầm rồi à." Sắc mặt Dương Kế Tây âm trầm nói.
"Mẹ không phải ý như vậy." Bà Dương làm sao lại chịu gánh cái lỗi này, lập tức nói: "Chỉ là bọn trẻ còn nhỏ, nên muốn cho chúng ăn nhiều hơn một chút mà thôi."
"Cẩu Đản còn lớn hơn Đại Hoa hai tuổi, không được trọng nam khinh nữ, tư tưởng lạc hậu như vậy, thím hai nghe thấy sẽ cười nhạo mẹ." Dương Kế Nam cũng nói tiếp.
"Được rồi, mẹ nói gì cũng sai hết!" Bà Dương bưng bát lên đứng dậy trở về phòng.
Kết quả lại nghe thấy Dương Kế Nam nói với bọn họ: "Mẹ vẫn là thích ăn trứng gà nên mới bê cả bát đũa đi."
Trong bát đó có Dương Kế Bắc bỏ trứng gà vào đó đấy.
"Anh hai đừng nói nữa." Dương Kế Bắc vội vàng chặn nói: "Ăn cơm, ăn cơm."
Vợ chồng Dương Kế Đông giống như những người câm điếc, vùi đầu vào ăn cơm không nói một lời, sau đó ông Dương còn mắng Dương Kế Tây và Dương Kế Nam hai câu. Truyện Khoa Huyễn
Đối với Dương Kế Tây, chỉ có thể nói anh đã ở nhà họ Tôn vài ngày, nhưng Dương Kế Tây lại da mặt dày nói: "Con có thể làm gì chứ? Ba mẹ không phải xào trứng thì chính là nấu thịt khô, ăn đến mức con không dời chân đi được."
Lúc này Tôn Quý Phương đang ngồi ở cửa phòng bọn họ làm giày, cô không ở trong nhà chính, nghe được tiếng nói từ bên kia truyền đến, cô nén cười.
Cô biết sẽ xảy ra chuyện này trên bàn cơm, dù sao bản chất của bà Dương chính là vẫn thiên vị Cẩu Đản nhiều hơn một ít.
Đại Hoa bước chân ngắn nhỏ lộc cộc đến trước mặt Tôn Quý, sau đó duỗi bàn tay nhỏ bé giấu ở sau lưng ra, đây là sơn quả mà Hà Minh Tú đã lấy về cho cô bé.
Chỉ có vào mùa này mới có, nó có màu vàng, vị chua ngọt, được đám trẻ con rất ưa thích.
"Thím ba ăn đi."
Tôn Quý Phương kinh ngạc nhìn sơn quả, cũng phát hiện trên tay Đại Hoa còn có giọt nước, vừa nhìn đã biết là đã được rửa qua.
"Đã rửa rồi." Quả nhiên, Đại Hoa còn nói thêm.
"Thím ăn một quả là được." Tôn Quý Phương cầm lấy một quả, Đại Hoa thấy vậy cũng vươn bàn tay nhỏ bé về phía trước: "Chú ba cũng ăn."
"Vậy thím lại lấy một quả nữa." Tôn Quý Phương cười cười, lại cầm một quả khác: "Cảm ơn Đại Hoa nha."
Đại Hoa bẽn lẽn cười rồi lại chạy đi tìm Thạch Đầu.
Dương Kế Tây vừa đi ra, đã bị Tôn Quý Phương đút cho một quả sơn quả: "Đại Hoa đưa?"
"Làm sao anh biết được?"
"Vừa rồi anh thấy cô bé rửa." Dương Kế Tây khẽ mỉm cười: "Buổi chiều anh đi lên núi gánh củi, em ở nhà đi chị dâu Khang làm giày."
"Không cho em đi à?"
"Ở nhà nghỉ ngơi đi." Dương Kế Tây nói.
"Không sao, em muốn đi với anh." Tôn Quý Phương làm nũng nói: "Em muốn ở cùng với anh."
Dương Kế Tây nghe vậy cả người đều lâng lâng: "Vậy được, nhưng em phải theo sát anh."
"Đó là đương nhiên."
Hai người lại trở về phòng một lúc, thẳng cho đến khi Hà Minh Tú gọi Tôn Quý Phương, hai người mới dùng trúc điều "khóa" cửa đi theo.
"Trúc điều kia là làm như thế nào? Chúng ta cũng muốn làm một cái." Hà Minh Tú nhỏ giọng hỏi Tôn Quý Phương.
Từ lâu cô ấy đã biết bà già kia thích lục soát phòng của người nhà, cho nên tiền riêng gì đó cô ấy chỉ có thể giữ ở trên người vì sợ bà già kia cướp đoạt đi.
"Em cũng không biết phải làm thế nào, là anh Tây làm." Tôn Quý Phương kéo Dương Kế Tây ở bên cạnh cô.
Dương Kế Tây cười nói: "Lát nữa em sẽ dạy cho anh hai."
Hà Minh Tú vui mừng, nhanh chóng đuổi theo Dương Kế Nam nói chuyện này, Dương Kế Nam quay đầu liếc nhìn họ một cái cũng cười cười.
"Hôm nay, trên bàn cơm anh cả và chị dâu cả cũng không nói một câu nào."