"Tôi đúng là muốn nhìn trò cười của bà ấy. Năm đó bà ta ở trước mặt tôi há mồm mở miệng nói là con gà mái không đẻ được trứng, ỷ vào bản thân sinh ra được bốn đứa con trai nên ở trước mặt tôi diễu võ dương oai, tôi bị mẹ ông giận không ít!"
Bà hai Dương vẫn thù dai, điều này cũng là kẻ tám lạng người nửa cân giống hệt như bà Dương.
"Bây giờ trong nhà có chuyện xấu rồi? Xem bà ta còn đắc ý nữa không?"
Bà hai Dương suýt chút nữa cười ra tiếng.
"Ông hai, bà hai, mời ông bà đến nhà cháu ăn cơm ạ." Thạch Đầu nhanh chóng đi tới, mỗi tay nắm lấy tay một người.
"Ôi chao, Tiểu Thạch Đầu cũng thật ngoan." Bà hai Dương sờ sờ đầu của cậu bé: "Ba nó, ông đi mang đồ ăn ở trong nhà nấu mang đến đây, chúng ta ăn ở nhà anh cả."
"Ừ."
Mối quan hệ giữa hai nhà ông cả Dương và ông hai Dương rất tốt, điều này cũng là do quan hệ của hai bà tốt.
Mà bà Dương quản lý ông Dương, chưa bao giờ thân thiết với hai nhà quá mức, tự nhiên mối quan hệ cũng dần dần phai nhạt theo năm tháng.
So với cuộc sống hòa thuận vui vẻ của hai nhà thì hoàn cảnh của một nhà ông Dương không hề tốt chút nào.
Cả gia đình chen chúc ở nhà chính, vốn trời đã sắp tối mà bây giờ lại bị chặn nên không có chút ánh sáng nào.
Dương Kế Bắc nhanh nhẹn thắp ngọn đèn dầu đậu nành, sau đó bước rất nhanh đến một góc đứng, nơi anh ta vừa có thể ăn dưa mà lại không bị chú ý thấy được.
Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương liếc nhìn anh ta một cáu, họ cũng ở trong góc.
Vẻ mặt ông Dương và bà Dương đều rất khó coi, đằng trước chính là Dương Kế Đông đánh người và Thẩm Phượng Tiên đang khóc thút thít.
"Chúng ta cùng nhau giải quyết từng việc một nhé." Bà Dương ôm Mao Đản vào lòng, Cẩu Đản đứng ở bên cạnh bà ta, có lẽ cảm thấy bầu không khí không ổn nên cậu ta cũng không làm loạn: "Vợ thằng cả, có phải cô đã nói những lời đó với Đại Hoa hay không? Mặc kệ là nói đùa hay là gì khác, cô hãy nói cho tôi biết rốt cuộc cô có nói điều đó hay không?"
Thẩm Phượng Tiên bị ăn một gậy, giờ vẫn còn đau rát, lau nước mắt nói: "Con có nói, nhưng con thực sự là đang nói đùa!"
Dương Kế Nam khẽ hừ một tiếng, Hà Minh Tú nắm tay Đại Hoa đứng ở bên cạnh anh ấy.
"Cô còn nói là nói đùa!" Dương Kế Đông cau mày, lại muốn tát cho cô ta một cái, nhưng bị ông Dương quát lớn dừng lại.
"Anh dừng tay lại cho ba! Cút sang một bên đi!"
Ông Dương còn đá anh ta một cái, Dương Kế Đông ngoan ngoãn đứng dựa vào tường.
"Cái mà cô gọi là trò đùa, nghe vào trong tai người làm ba mẹ đã có thể không còn là trò đùa nữa, cô cũng là mẹ của hai đứa con." Lúc này vẻ mặt bà Dương có vẻ thất vọng: "Nếu như vợ thằng hai nói đùa, để Cẩu Đản cưới một cô vợ ngốc về, cô có tức giận?"
Thẩm Phượng Tiên cúi đầu thút thít, trong tai nghe là một chuyện, trong lòng mắng Dương Kế Tây lại là một chuyện khác, ở trong mắt cô ta, nếu Dương Kế Tây không nói chuyện này cho Dương Kế Nam biết thì hôm nay đã không xảy ra chuyện bị đánh này.
"Sau này con sẽ không bao giờ nói đùa như này nữa, cũng sẽ không trêu chọc bọn nhỏ."
Thái độ nhận sai của Thẩm Phượng Tiên rất tốt, bà Dương lại nói thêm mấy câu, nghiêng đầu nói với vợ chồng Dương Kế Nam: "Cô ấy đã biết mình sai rồi, đều là anh em cũng đừng quá để ý, chỉ cần mẹ còn sống, Đại Hoa sẽ không gả cho người không nên gả."
Những lời này khiến cho trái tim Thẩm Phượng Tiên đau đớn, mặc dù cháu trai cô ta có một chút vấn đề về đầu óc nhưng vẫn rất tôn trọng cô ta, nhưng hiện giờ cô ta không dám nói một lời nào mà chỉ đứng lên xin lỗi vợ chồng Dương Kế Nam.
Dương Kế Nam cảm thấy uất ức trong lòng, cứ như vậy mà bỏ qua sao?
Nhưng Hà Minh Tú đã đoán trước được kết quả này, cô ấy cười nói: "Chị dâu cả đã nói là nói đùa, nhưng chúng em không thể nghe được những lời đùa giỡn như vậy, sau này không đùa đứa nhỏ nữa là được."
"Ừ, ừ, ừ sẽ không có lần sau." Thẩm Phượng Tiên thấy cô ấy nói như vậy, cũng biết chuyện này đã được kết thúc.
"Thằng hai, lại nói về việc Đại Hoa lấy trứng gà, mẹ đã nghe thấy tất cả những gì con nói với ba và anh cả của con ở trong sân." Bà Dương thở dài: "Con nói đúng, mặc kệ Đại Hoa có ăn vụng trứng gà hay không thì nó vẫn là cháu gái của chúng ta."
"Bình thường mẹ tương đối chiều chuộng Cẩu Đản và Mao Đản một ít, nhưng thằng hai này, còn có vợ thằng hai nữa, bao nhiêu năm như vậy, các con chỉ có một cô con gái, chuyện sau này chúng ta không nói trước nhưng có hai đứa cháu hiếu thảo cũng vẫn luôn tốt hơn."
"Con gái này lớn lên sẽ là người gả đi ra ngoài. Hãy nhìn thím hai của các con đi. Con gái đều gả hết ra ngoài, không có một ai ở bên cạnh. Bây giờ họ còn chưa già đến mức dựa vào người khác, nhưng sẽ luôn có một ngày như vậy, ai sẽ là người sẵn lòng trở về chăm sóc bọn họ?"