Thẩm Phượng Tiên vừa nhìn thấy Tôn Quý Phương thì cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy sắc mặt đối phương hồng hào, vừa thấy chính là như thể cô ấy đã được nghỉ ngơi đầy đủ.
"Em dâu ba thật sự có phúc, em ba bảo vệ em trong mọi việc, ngay cả việc trong bếp cũng ôm lấy."
Lời nói chua chát của Thẩm Phượng Tiên không hề khiến Tôn Quý Phương khó chịu, cô khẽ mỉm cười nói: "Em nghe anh Tây kể rằng hồi đó ba và mẹ đều như thế này, bà nội bảo mẹ làm gì thì một tay ba sẽ ôm đồm làm hết, sau đó sẽ để mẹ báo cáo kết quả công việc, em nghe thấy cũng rất hâm mộ."
"Cho nên em mới học ba, mà thương vợ mình là điều đương nhiên, đúng không anh hai?"
Dương Kế Tây tiếp lời rồi nói với Dương Kế Nam đang gắp đồ ăn cho vợ và con gái.
Từ trước đến nay, Dương Kế Nam vẫn luôn bảo vệ vợ con, nghe vậy gật đầu liên tục: "Anh cũng nhớ có một lần thân thể mẹ không được khỏe, bà nội bảo mẹ đi giặt quần áo cho cả nhà. Lúc tới bờ sông, anh nhìn thấy ba đang giặt quần áo ở đó, mẹ ngồi ở một bên lau mồ hôi cho ba."
Khi bị con trai vạch trần chuyện của bà với bạn già, bà Dương có chút vui lại có chút khó chịu, bà ta vui vì con trai và con dâu đều biết hai vợ chồng bọn họ có tình cảm tốt, nhưng bà ta khó chịu vì bà ta không muốn con trai mình cũng học theo làm như vậy.
"Ăn cơm thì ăn cơm đi, cơm cũng không chặn được miệng của các con?"
Ông Dương vẻ mặt nghiêm túc nói.
Vì vậy không có người nói chuyện nữa, sau khi ăn xong, đầu tiên bà Dương gọi Tôn Quý Phương lại, sau đó lại gọi Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú lại, rồi nói với những người khác: "Các con đi làm công, mẹ có chuyện muốn nói với bọn họ."
Dương Kế Đông không chút nghĩ ngợi gật đầu, vác cuốc liền đi theo ông Dương, Cẩu Đản dẫn Mao Đản đi tìm Thạch Đầu chơi, Đại Hoa lần lượt bỏ bát đĩa và đũa vào phòng bếp cũng không ra ngoài.
Ba cô con dâu đứng ở trước mặt, bà Dương ngồi trên chiếc ghế gốc cây cười tủm tỉm nói: "Đều ngồi xuống đi, đứng làm cái gì?"
Ba người liền ngồi xuống.
"Nếu đều là người nhà họ Dương chúng ta thì mẹ làm mẹ cũng sẽ không nói riêng người nào, đây là nhà của mọi người, cũng muốn mọi người cùng nhau xây dựng mới đúng. Công việc được phân công rõ ràng, cũng giống như đi làm công điểm vậy, như vậy mọi người mới có thể bện thành một dây thừng không bị phân tán."
Bà Dương vừa nói vừa lấy từ trong túi ra ba viên kẹo, vừa thấy đó chính là kẹo mà Tôn Quý Phương ngày đó đưa cho bà, bà Dương lần lượt đưa cho ba cô con dâu: "Ý tứ của mẹ các con đã hiểu chưa?"
"Mẹ, chúng con đều đã hiểu." Thẩm Phượng Tiên vô cùng cao hứng, cô ta liếc nhìn Tôn Quý Phương nói: "Như vậy đi, chúng ta thay phiên nhau nấu cơm, một ngày con sẽ nấu cơm sáng, em dâu hai sẽ nấu một ngày bữa trưa, em dâu ba sẽ nấu bữa tối. Ngày hôm sau con nấu bữa trưa, em dâu hai sẽ nấu bữa tối, em dâu ba nấu bữa sáng, chúng ta thay phiên nhau như vậy được không?"
"Nói đến đây." Sau khi Hà Minh Tú bày tỏ đồng ý xong, Tôn Quý Phương mỉm cười: "Vậy sau này em dâu tư vào cửa sẽ làm gì?"
Anh Tây từng nói, Dương Kế Bắc làm cho em dâu tư ở nhà nấu cơm, vẫn luôn không đi làm công, thỉnh thoảng thân thể cảm thấy không khỏe thì vẫn là các cô đi làm công về nhà nấu cơm.
Sau đó lại có thai, thậm chí là ngay cả nhà bếp cũng không bước vào, y khi cháu gái Phúc Vận vừa sinh ra, hai vợ chồng già đã chuyển bất công từ vợ chồng anh cả sang trên người vợ chồng chú tư, em dâu tư ngoài việc chăm sóc con gái ra thì không làm bất cứ việc nhà nào nữa.
"Em dâu tư còn chưa có bóng dáng đâu." Thẩm Phượng Tiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này: "Chờ em ấy vào cửa thì nói sau."
"Đúng vậy, thằng tư còn chưa có ý nghĩ đó đâu." Bà Dương cũng cười nói.
"Cái gì? Mẹ không biết à?"
Hà Minh Tú đột nhiên mở miệng nói: "Chú tư ngày đó còn hỏi chú ba tích cóp bao nhiêu tiền lễ hỏi mà, con nghe thấy chú ba hỏi có phải chú tư có người trong lòng rồi không, chú tư đã gật đầu."
Nụ cười trên mặt bà Dương hơi cứng đờ.
Hỏi thằng ba tích cóp được bao nhiêu tiền cho lễ hỏi, người nó muốn cưới này lại là con gái nhà ai thế?
Đây là thằng tư biết mình không đồng ý nên muốn bắt chước học theo thằng ba sao?
"Ồ, đã không còn kịp rồi." Tôn Quý Phương đứng dậy: "Kẻng đều đã gõ rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi làm công thôi!"
"Ai da, đúng thế. Mẹ, vậy chúng con đi làm việc trước đây."
Hà Minh Tú theo sát sau đó. Thẩm Phượng Tiên còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bị bà Dương ngăn lại, nói: "Đi làm công trước đi." Tôn Quý Phương vừa bước ra cổng thì nhìn thấy Dương Kế Nam và Dương Kế Tây đang đang đứng dưới gốc cây liễu lớn.