Bà Dương thấy ở trong bếp chỉ có một mình Thẩm Phượng Tiên nên đi đánh thức Hà Minh Tú trước, sau đó mới đến cửa phòng Dương Kế Tây.
"Thằng ba, thằng ba! Dậy đi. Công việc cày bừa vụ xuân nặng nhưng đừng có tham ngủ. Dậy giúp chuẩn bị làm cơm đi, cũng có thể đi làm công sớm một chút."
Dương Kế Tây nghe vậy, sờ sờ tóc của người ở trong ngực: "Biết rồi ạ."
Đêm qua náo loạn hai lần, Tôn Quý Phương chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cô chống người dậy nói: "Buồn ngủ quá."
"Em ngủ đi, anh đi giúp." Dương Kế Tây hôn lên mặt cô: "Ngoan nhé."
Tôn Quý Phương lạch cạch một chút lập tức nằm xuống, cô thực sự buồn ngủ.
Khi Dương Kế Tây mở cửa phòng ra, bà Dương vẫn còn đứng ở cửa, nhìn thấy Dương Kế Tây đang định đóng cửa lại, bà Dương muốn đưa tay đẩy ra.
Kết quả bị tay của Dương Kế Tây chặn lại.
"Con đi hỗ trợ cũng là giúp rồi. Nếu mẹ không có việc gì thì đi xem Mao Đản đi. Có lẽ nó cũng tỉnh lại rồi, đừng để ảnh hưởng đến Quý Phương."
Bà Dương nhìn chằm chằm anh: "Trong bếp đều là việc của phụ nữ, con đi hỗ trợ cái gì?"
"Mẹ, mẹ nói sai rồi." Dương Kế Tây vừa xắn tay áo vừa nói: "Trong nhà này, con và Yêu Muội thường quanh quẩn bên bệ bếp. Sau này chị dâu cả và chị dâu hai vào cửa, Yêu Muội cũng đã kết hôn nên con mới tập trung vào làm việc không tiến vào bếp làm việc nữa."
Bà Dương là người lười biếng, đúng như lời miêu tả người lười, từ sau khi phân gia, bà ta không quan tâm đến việc bếp núc, sắp xếp cho Dương Kế Tây và Dương Yêu Muội còn nhỏ nấu cơm.
Hai người thường xuyên bị ông Dương mắng vì chưa chuẩn bị xong đồ ăn, nhưng ông cũng không mắng bà Dương đã buông tay mặc kệ.
Sau khi có con dâu, bà không đi làm công nữa, nghỉ ngơi ở nhà, giặt quần áo cho bà và ông Dương, còn Dương Yêu Muội sẽ nấu nướng, sau này khi có cháu trai, bà ta thậm chí còn không giặt cả quần áo.
Sau này, khi Dương Yêu Muội kết hôn, bà Dương mới bắt đầu nấu bữa trưa và bữa tối và chăm sóc cháu trai.
Bây giờ Tôn Quý Phương vào cửa, bà Dương lại muốn quay về khoảng thời gian lúc Dương Yêu Muội còn ở nhà, cái gì cũng mặc kệ, cũng khó trách Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú cảm thấy mết sau khi đi làm về còn phải nấu nướng.
"Con có phải đang oán trách mẹ không?"
Bà Dương trừng mắt nhìn anh.
"Không có, con chỉ đang phản bác câu nói vừa nãy của mẹ mà thôi." Dương Kế Tây cười nói: "Con đi hỗ trợ."
Nhưng Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú lại không muốn anh vào giúp, chị dâu và chú em ở cùng nhau nấu ăn sẽ rất khó xử, vì vậy Thẩm Phượng Tiên cười nói: "Vẫn là em dâu ba tới tương đối tốt hơn."
"Vẫn là để em đến làm đi, vợ chồng vốn dĩ là một, em cũng như là cô ấy." Trong bếp bọn họ cảm thấy không được tự nhiên nên Dương Kế Tây đem đồ ăn muốn rửa ra sân rửa sạch rồi mới bưng vào.
Đại Hoa không có việc gì làm, cô bé vui vẻ chơi đùa trong sân với Thạch Đầu nhà ông cả Dương.
Sau khi ông Dương biết được chuyện này từ bà Dương, ông trầm ngâm một lát rồi nói: "Chờ lát nữa chúng ta đi trước, bà giữ lại mấy cô dâu để nói, nếu như vẫn tiếp tục như vậy, con dâu lớn và con dâu thứ hai chắc chắn sẽ không vui."
Con dâu thứ ba không làm việc, cho dù có thằng ba hỗ trợ thì hai con dâu còn lại cũng sẽ không phục.
"Tôi biết rồi."
Bà Dương gật đầu.
Rồi trước khi ăn sáng, bà ta lại đi xem ổ gà ở bên kia nhưng không phát hiện được gì cả.
Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương đánh răng xong đi vào thì nhìn thấy bà ta đi ra từ trong kho củi.
"Đây là làm gì?"
Bà Dương vừa hỏi vừa chỉ vào bàn chải đánh răng và kem đánh răng trên tay họ.
"Đánh răng ạ, quà cưới do chị dâu con tặng khi chúng con kết hôn." Tôn Quý Phương cười nói.
Bà Dương lại liếc nhìn một cái, tự hỏi đánh răng có cái gì tốt, cũng không phải là ngựa, đánh răng cái quái gì chứ?
Bà ta ôm Mao Đản trở lại nhà chính, Dương Kế Tây sờ cằm nói với Tôn Quý Phương: "Đặt bàn chải đánh răng và kem đánh răng vào trong không gian nhé."
"Vâng."
Tôn Quý Phương cũng không hỏi nguyên nhân, lại hỏi về chuyện trứng gà: "Anh nhặt à?"
Dương Kế Tây nở một nụ cười lớn nói: "Thần không biết quỷ không hay."
Trứng ở trong nhà vẫn luôn do bà Dương quản, về phần người ăn trứng gà, Dương Kế Tây chưa thấy bao giờ, bình thường đều là bà Dương đưa cho ông Dương hoặc là hai đứa cháu trai ăn.
Chỉ khi thu hoạch vụ thu quá mệt mỏi, mới có thể lấy ra một hai quả trứng để đánh món canh trứng, mỗi người sẽ được chia nửa bát không có mùi vị nào của canh trứng cả.
"Cũng đừng quá tàn nhẫn." Tôn Quý Phương nhỏ giọng nói.
"Anh biết rồi, đi, đi ăn cơm."
Sau khi thu đồ tốt xong, hai người đóng cửa phòng lại đi vào nhà chính ăn cơm.