"Nó mới một tuổi." Dương Yêu Muội bất đắc dĩ cười nói.
"Thế thì nó vẫn dành cho đứa nhỏ." Tôn Quý Phương nói rồi nhìn vào phòng mẹ chồng của Dương Yêu Muội: "Thím thế nào rồi?"
"Vẫn như cũ, gần đây càng ngày càng ngủ nhiều, có lúc ăn cháo đều là do anh Chương đút cho ăn mới được."
Ba chồng Dương Yêu Muội mất sớm, mẹ chồng cô ấy một mình nuôi lớn Lưu Chương chồng cô ấy, kết quả sau khi Lưu Chương và Dương Yêu Muội kết hôn không lâu, mẹ chồng cô bị té ngã một cái, sau đó bị trúng gió trên giường nên thần chí cũng không được tỉnh táo cho lắm.
Trong đội cũng có một số người phụ nữ nói chuyện khó nghe, sau một lần Lưu Chương gặp phải anh làm rùm beng, cãi nhau lớn một trận, về sau cũng không có ai nói Dương Yêu Muội là sao chổi nữa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là không nói ở sau lưng, nhưng Dương Yêu Muội cũng không quan tâm.
Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương đến gặp mẹ Lưu, họ thấy trên người bà sạch sẽ, trong phòng cũng không có mùi gì lạ, họ biết Dương Yêu Muội đã chăm sóc bà rất tốt, nhưng mẹ Lưu đang ngủ say nên bọn họ cũng không quấy rầy bà, hành động nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
"Không ở lại ăn cơm ạ?"
Nghe thấy bọn họ nói muốn rời đi, Dương Yêu Muội luyến tiếc nói.
"Còn có rất nhiều cơ hội đến đây mà." Dương Kế Tây nhỏ giọng nói: "Sống tốt nha."
Đôi mắt Dương Yêu Muội hơi nóng lên: "Em biết, chị Quý Phương, chị ở nhà cứ nghe lời anh ba em, đừng nghe mẹ em và hai chị dâu em nói nha."
Tôn Quý Phương dùng sức nắm tay cô ấy, lúc này mới rời đi cùng Dương Kế Tây.
Dương Yêu Muội tiễn bọn họ đi ra con đường ngoài sân, sau khi nhìn bọn họ rẽ lên con đường mới lưu luyến không rời trở về nhà.
Kết quả cô vừa ngồi xuống giặt quần áo không lâu thì Lưu Chương thở hổn hển trở về.
"Sao anh lại về nhà vậy?"
Dương Yêu Muội rất ngạc nhiên nói.
"Anh nghe thấy người ta nói nhìn thấy anh ba bọn họ đi tới đây." Lưu Chương sợ một mình Dương Yêu Muội không tiếp đón tốt được, dù sao theo lời người đàn ông nọ nói thì anh ba dẫn theo chị dâu thứ ba đến đây.
Dương Yêu Muội chỉ vào đồ vật trên bàn ở trong nhà chính, nói Dương Kế Tây bọn họ đã rời đi rồi, Lưu Chương nghe thấy vậy nhìn kẹo và bột mì trên bàn, nhẹ nhàng thở dài: "Anh ba bọn họ thật sự là.."
Anh thầm nghĩ lần sau không thể để cho bọn họ nói rời đi là rời đi được.
Trong toàn bộ người nhà họ Dương, người đối xử tốt nhất với vợ anh cũng chỉ có anh ba Dương Kế Tây và chị dâu thứ ba của anh.
Đương nhiên chị dâu ba tốt là do Lưu Chương nghe thấy Dương Yêu Muội nói trước khi đối phương gả lại đây.
Hiện giờ đã trở thành người một nhà thì đó cũng là một sự kiện vui vẻ.
"Anh lại n ghĩ đến chân của Yêu Muội à?"
Trên đường đi, Tôn Quý Phương chọc chọc cánh tay Dương Kế Tây hỏi.
"Ừ, nếu không phải anh chạy quá chậm, chân của Yêu Muội còn có thể chữa khỏi."
Khi bọn họ còn nhỏ, Dương Yêu Muội thích chạy sau lưng Dương Kế Tây, bởi vì cô ấy là con gái nên bà Dương cũng như ông Dương đều không mấy để ý đến cô, dù sao muốn ăn no thì phải làm việc.
Cô bé đi theo mấy đứa lớn hơn đi đào rau dại, kết quả là cô bé còn nhỏ nên không thể đi nhanh được, hơn nữa trời lại mưa to nên bị mắc kẹt ở trên núi.
Dương Kế Tây ra ngoài tìm người, lúc tìm được đối phương, Dương Yêu Muội đã bị thương ở chân, anh cũng không lớn lắm, cõng Dương Yêu Muội trên lưng, khó khăn tiến về phía trước, kết quả hai người bọn họ lại cùng nhau bị ngã, chân của Dương Yêu Muội lại càng bị thương nặng hơn, khi được đưa về nhà điều trị thì do để lâu nên bị tàn tật.
Cũng sau sự việc này, Dương Kế Tây vốn là người rất sôi nổi hoạt bát trong một đêm tính tình lại trở nên trầm mặc ít nói.
"Không nghĩ tới chuyện đó nữa, nghĩ về tương lai sẽ tốt hơn là nghĩ về quá khứ. Chúng ta đối xử tốt với Yêu Muội mới là điều quan trọng nhất là." Cô cũng không nói thật ra lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ. Trước đây cô đã nói điều này quá nhiều rồi.
"Ừ." Dương Kế Tây gật đầu: "Hôm nay chúng ta không về lại mặt thật sự có ổn không?"
Tôn Quý Phương bất đắc dĩ nói: "Ba mẹ em không ở nhà, em gái em cũng đã đi làm nên ở nhà cũng không có ai."
Bọn họ biết Dương Yêu Muội nhất định sẽ ở nhà cho nên mới đi đến đó.
Dương Kế Tây gãi đầu, sau khi bị Tôn Quý Phương chọc vào cánh tay, anh cũng cười theo.
Khi bọn họ trở về nhà, bà Dương lại đang ngồi ở trong sân, bên cạnh vẫn là đứa cháu trai nhỏ đang nghịch đất.
Tôn Quý Phương bước tới, lấy ra mười viên kẹo đưa qua: "Mẹ, ăn chút kẹo cho ngọt miệng đi."
Nhìn viên kẹo trước mặt, bà Dương mỉm cười nhận lấy: "Con có lòng rồi, các con vào trấn trên à?"