Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh

Chương 41




"Anh ba nói trong nhà rất có lỗi với em, bởi vì ba mẹ đã dùng tiền sính lễ của em để cưới vợ cho anh hai, lại không đặt mua một chút của hồi môn nào cho em."

Cuối cùng vẫn là anh ba đưa vốn riêng của mình cho cô và đưa về nhà chồng.

Dương Yêu Muội hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cơn tức giận trong lòng, trong mắt mang theo vẻ giễu cợt nói: "Em, Dương Yêu Muội ở trong mắt bọn họ chỉ đáng giá 50 đồng. Anh ba nói đúng, mấy năm nay em không trở về, cuộc sống vẫn tiếp tục như thường, A Chương đối xử với em rất tốt, mẹ chồng đối xử với em cũng tốt, cuộc sống của em miễn bàn tốt hơn bao nhiêu."

Chỉ là thỉnh thoảng ở trong giấc mơ, mơ thấy ba mẹ cũng yêu thương mình giống như yêu thương anh cả và anh tư vậy, mỗi khi tỉnh lại khoé mắt vẫn còn đọng nước mắt.

Những chuyện này đều sẽ không nhắc lại nữa.

"Vậy thì tốt rồi, chúng ta hãy sống thật tốt, khiến cho bọn họ khi đến tống tiền sẽ phải đỏ mặt."

"Cho dù em có tiền cũng sẽ không để cho bọn họ biết." Dương Yêu Muội cười tinh quái: "Em chỉ nói cho các chị biết."

"Vậy chúng ta cần phải thơm lây." Tôn Quý Phương cũng cười tinh quái: "Ồ, đúng rồi, bây giờ các em có ý định sinh con nữa chưa?"

Dương Yêu Muội đỏ mặt: "Không có, A Chương nói thân thể của em vốn dĩ đã không tốt, đứa trẻ lại còn nhỏ, sau này sẽ tính tiếp."

"Vậy là tốt rồi." Tôn Quý Phương đúng là lo lắng cho cô ấy, sức khỏe của cô ấy không tốt, lúc sinh đứa nhỏ suýt chút nữa xảy ra chuyện, phải mất hai tháng ở cữ mới có thể bình phục. "Trước tiên chúng ta cứ dưỡng thân thể cho tốt đã, những chuyện khác không cần vội, vẫn còn trẻ mà."

"Em biết." Dương Yêu Muội mặt đỏ bừng gật đầu, nhìn thấy đứa nhỏ động đậy, vội vàng đưa tay ra vỗ vỗ bé hai cái: "A Chương đối xử với em rất rất tốt."

"Chị biết, chiếc giường gỗ này là do em ấy làm?"

Tôn Quý Phương nghiên cứu một chút, phát hiện tuy mặt ngoài chiếc giường gỗ này thô ráp chút nhưng mọi thứ bên trong kể cả vị trí tay cầm đều đã được mài nhẵn nên dù đứa trẻ có nắm vào cũng không bị trầy xước.

"Vâng ạ, mẹ chồng em ốm đau nằm liệt trên giường, em còn phải dọn dẹp nhà cửa, vẫn luôn cõng con suốt cũng mệt, nên để tốt cho em và con, anh ấy đã mất nửa tháng để làm ra nó."

Vẻ mặt Dương Yêu Muội rất hạnh phúc khi nói về chuyện này.

"Khi nào chị có con chị cũng sẽ bảo anh ba của em làm một cái." Tôn Quý Phương cảm thấy chiếc giường nhỏ này rất tốt, tuy rằng di chuyển nó tốn rất nhiều công sức, nhưng chỉ cần đứa nhỏ ở ngay trước mặt còn tốt hơn là đặt con ở trong phòng.

"Tay nghề của anh ba tốt hơn A Chương." Dương Yêu Muội nói về sự khéo tay của Dương Kế Tây, hai người lại ríu rít trò chuyện.

Khi mặt trời đã lên cao, đứa nhỏ cũng tỉnh dậy, Tôn Quý Phương cõng nó trên lưng, cô cùng Dương Yêu Muội đi đến luống rau ở sau nhà cắt rau để chuẩn bị làm cơm trưa.

"Em lấy thịt khô làm gì!"

Tôn Quý Phương thấy cô ấy lấy ra một miếng thịt khô, lập tức muốn ngăn cản, nhưng Dương Yêu Muội lại trực tiếp đặt nó vào nồi nước nóng và nói: "Ăn chút thịt thì có sao đâu? Hôm nay em vui, còn không thể mời anh chị ăn chút thịt à?"

"Em cũng thật là!"

Tôn Quý Phương cảm thấy đau lòng cho miếng thịt đó.

Đến khi hai người Dương Kế Tây cõng củi trên lưng về, khói bếp đã bay lượn lờ trên mái nhà của nhà họ Lưu, ngay khi bước vào sân họ đã ngửi thấy mùi thịt khô.

Lưu Chương mỉm cười, lúc rời đi anh ấy còn bàn bạc với Dương Yêu Muội, muốn nấu thịt khô.

Thịt khô này là do cậu của anh ấy mang tới lần trước, bọn họ không nỡ ăn, cũng nghĩ đợi anh ba bọn họ tới thì cùng nhau ăn, hôm nay đúng là lúc thích hợp.

"Miếng thịt cuối cùng cũng đã nấu đi?"

Dương Kế Tây cũng là vẻ mặt đau lòng.

"Lần sau em sẽ hầm gà."

Lưu Chương vừa nói xong đã bị Dương Kế Tây vỗ vỗ lưng: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Cho dù anh muốn bọn họ bồi bổ cơ thể nhưng cũng không thể làm thịt gà đẻ ở trong nhà được.

Bữa trưa vô cùng phong phú, sau khi Dương Yêu Muội phát hiện ra trứng gà, cô ấy cũng hỏi Tôn Quý Phương, Tôn Quý Phương cũng chỉ nói lai lịch đứng đắn, bảo bọn họ hãy yên tâm ăn.

Dương Yêu Muội nói rằng cô ấy sẽ giữ kín như bưng, nhưng cũng giống như Lưu Chương, cô ấy do dự một chút lại nhắc nhở bọn họ đừng làm chuyện gì xấu.

Buổi trưa có cải trắng xào thịt khô, trứng gà xào rau hẹ, canh rau dại trứng, còn có rau trộn, dưa chua và một chai rượu gạo.

"Dưa chua này là chạng vạng hôm qua A Chương mang về, chúng rất giòn và mềm.", Dương Yêu Muội bảo bọn họ nhanh ăn đi.

Không thể không nói thịt khô thực sự ăn rất ngon, bởi vì hoàn toàn nấu hết miếng thịt, hẳn một bát to cho nên bốn người ăn rất thỏa mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.