Nhà họ Lương là thành phần không tốt, phần lớn người trong thôn đều ước gì rời xa bọn họ, tiệc rượu quả thật không cần làm quá nhiều bàn.
Bà nội Vương gật đầu: “Được, bà về nhà nói với chú Vương của cháu một tiếng, đến ngày đó gọi nó tới đứng ra tổ chức đám cưới cho cháu.”
Con trai của bà nội Vương là bí thư thôn, ở trong thôn có cả thanh danh và địa vị, mời ông ấy đến làm người tổ chức đám cưới là rất thích hợp.
“Được ạ, vất vả cho bà rồi.” Lương Thế Thông nhìn về phía bà nội Vương.
“Cái này thì có gì mà vất vả chứ, năm đó cha và ông của cháu giúp nhà bà còn nhiều hơn thế này nhiều.” Bà Vương xua tay, đứng dậy khỏi ghế.
“Hai mẹ con cứ thương lượng về chuyện sính lễ đi, ngày mai bà sẽ đi cùng mọi người qua đó, hôm nay bà về trước đây.” Buổi trưa bà nội Vương đến viện Tri Thanh, từ viện Tri Thanh đi ra thì tới nơi này, bà còn chưa ăn cơm trưa.
Bà nội Vương đứng lên, Lương Thế Thông cũng đứng lên theo: “Cháu tiễn bà.”
“Không cần không cần, cháu cứ bận rộn việc của mình đi, bà có thể tự về nhà được.” Bà Vương chống nạng xua tay để Lương Thế Thông không cần phải đi theo bà.
“Cháu không bận.” Lương Thế Thông trả lời mấy chữ, đi theo bà nội Vương ra bên ngoài. Bà nội Vương đi rất chậm, anh cũng bước từng bước theo sau, không nói lời nào, cũng không chủ động đỡ bà, nhìn thấy phía trước có ổ trâu ổ gà, hai mắt anh sẽ chú ý tới nạng của bà nội Vương, nhìn bà bước đi có ổn định hay không.
Con đường vốn chỉ cần vài phút đi bộ, Lương Thế Thông và bà nội Vương lại phải đi hơn hai mươi phút mới đến, lúc đến cửa nhà họ Vương, bà nội Vương gọi Lương Thế Thông vào nhà ngồi, Lương Thế Thông đút hai tay vào túi áo trả lời: “Không cần đâu ạ, bà vào đi, cháu về trước đây ạ.”
Lương Thế Thông nói xong bèn rời đi, bà nội Vương chống nạng bước vào nhà. Lúc bà vào nhà, cả nhà họ Vương đều ngồi ở nhà chính, trong nhà đã chuẩn bị cơm xong, chỉ là tất cả mọi người đều không ăn.
Thấy bà nội Vương vào nhà, con dâu của bà đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tới đỡ bà đi về phía bàn ăn: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy? Trưa nay chúng con làm việc về nhà thì nghe nói mẹ đi có việc, bảo chúng con về nhà nấu cơm trước, vậy mà cơm nước xong hết cũng không thấy mẹ về.”
“Mẹ ấy à, đi cầu hôn cho Thế Thông, thằng bé kia cũng không còn nhỏ nữa, cuối cùng cũng sắp kết hôn.” Bà nội Vương đặt nạng sang một bên và ngồi xuống ghế.
Thím Vương nghe bà nội Vương nói vậy thì tò mò hỏi: “Mẹ, cậu ta kết hôn với cô gái nhà nào vậy? Có phải thanh niên trí thức Qúy ở khu thanh niên trí thức không ạ?”
“Đúng, chính là cô bé ấy, sao con biết?”
Bà nội Vương đã lớn tuổi, bình thường rất ít khi ra ngoài, hai ngày nay bà vẫn ở nhà, không nghe thấy lời đồn người trong thôn nói về Lương Thế Thông và Qúy Thục Hiền, cho nên vẫn không biết chuyện xảy ra trong thôn mấy ngày nay.
“Hai ngày nay người trong thôn đều bàn tán chuyện của Thế Thông và thanh niên trí thức Qúy, con nghe một vài tin tức, đoán được bọn họ có thể sẽ kết hôn.” Thím Vương đứa bánh ngô hấp và đũa cho bà Vương.
“Chuyện của Thế Thông và thanh niên trí thức Qúy, là chuyện gì? Con nói cho mẹ nghe.” Bà nội Vương vừa ăn vừa nhìn về phía con dâu lớn hỏi thăm.
Lúc thím Vương ăn cơm cũng nói luôn cho bà nội Vương những gì mà mình nghe được trong thôn.
Bà nội Vương nghe con dâu nói xong, bà đặt đũa sang một bên trước: “Việc này các con nghe một chút thì được, ra ngoài cũng đừng nói bậy với mấy người trong thôn, Thế Thông là một đứa trẻ có chừng mực, nó không giống như người biết làm mấy chuyện bậy bạ như vậy.”
“Mẹ, chúng con không nói bậy với người trong thôn, lời mẹ nói chúng con đều nhớ rõ, người nhà họ Lương có ơn với nhà chúng ta, người trong thôn nói gì về nhà họ Lương chúng con đều chưa từng góp lời vào.” Thím Vương ở bên cạnh giải thích.
“Không góp lời vào là được, mối ân tình mang theo trên người chưa nói đến chuyện trả ơn, nhưng ít nhất khi gia đình người ta gặp nạn, chúng ta không thể chen chân đá thêm một đá được.” Bà nội Vương nhìn thím Vương nói, xong lại quay đầu nhìn về phía con trai ở bên cạnh: “Ngày mốt Thế Thông kết hôn, con xin nghỉ một ngày qua đó phụ giúp tổ chức đám cưới đi.”
“Con biết rồi, mẹ.”
…