Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 36: Chương 36




Đường Hồng Mân vội mở miệng nói đồng ý, Hứa Học Quân lại chỉ gật đầu, không hé răng nói nửa lời.

Nhìn con trai con dâu, thím Đường nhịn không được mà có chút trầm mặc, nhất là Đường Hồng Mân, bà có cảm giác nhà mình không phải cưới được cô con dâu về, mà là giống như có thêm một cô con gái nữa vậy.

Con dâu còn thân thiết nghe lời hơn cả con trai, phải làm thế nào mới được đây?Thím Đường ngó sang đứa con trai ngốc đang mải miết nhai đồ ăn kia, chán ghét mà bĩu môi, đoạn bà đi vào phòng lấy ra ít đồ sau đó trực tiếp đưa cho con trai con dâu.

“Này, đây là lễ vật để biếu nhà thông gia, có trứng gà và mỳ, thứ đồ mà nhà nào cũng có rồi thì mẹ sẽ không mua nữa, còn có nửa cân kẹo trái cây với một cuốn vải.

Hai chị gái của con năm trước về nhà cũng mang theo mấy thứ này chứ? Dù gì cũng chỉ có hai ngày, nếu thấy không thỏa đáng thì có thể ở lại lâu hơn một chút.

”“Cũng chẳng có gì ạ, hầu như toàn là giỏ trứng gà, nếu không thì sẽ là hai cân mỳ sợi hoặc dầu táo gì đó.

” Đường Hồng Mân nghiêm túc suy nghĩ một chút, chị cả cô đã lấy chồng mấy năm nay rồi, cũng bởi vì cách nhà mẹ đẻ có hơi xa cho nên rất ít khi về thăm nhà, cho dù thi thoảng có về một chuyến thì đồ mang về cũng đều là đồ nhà làm.

Chị hai thì sống rất tốt, chỉ là sống cùng mẹ chồng không được tốt lắm, nói chung thì đồ mang về biếu cha mẹ hai ngày kia cũng tạm ổn, miễn cưỡng mà phù hợp với lễ nghĩa.

“Vậy thì được rồi, lấn át hai chị gái của con quá cũng không tốt.

” Không phải thím Đường tiếc rẻ gì, có cần thêm chút nữa thì bà cũng có thể cho thêm được, dù gì thì trong một hai năm gần đây, việc cung ứng các loại đều tăng lên rất nhanh, ngay cả tiền lương của Hứa Học Quân cũng nhiều lên một chút, nhưng chuyện chị em nhà mẹ đẻ, bà hiểu rất rõ có vài chuyện không nên đứng cao nhất, nhất là chuyện chị em gái.

Dừng một lúc, thím Đường lại nói thêm một câu: “Con về có thể nhắc cha mẹ con, chắc năm sau chính sách sẽ được nới lỏng hơn rồi, nhà nuôi gà vịt không cần phải đếm số lượng nữa, nói là đến cả lượng gia cầm phải giao nộp cũng bị hủy bỏ luôn.

”“Thật sao ạ?” Đường Hồng Mân vừa nhận lấy đồ, nghe vậy liền mở to hai mắt ra nhìn, phải nói rằng mấy năm trước khi nhà nước bỏ qua tư bản chủ nghĩa, nhà nào nhà nấy làm gì cũng phải tự tính toán số lượng vì mọi thứ đều có hạn, chứ đừng nói mỗi năm phải nộp lên một lượng gia cầm nhất định.

”“Cứ nói như vậy trước còn cụ thể thì phải để năm sau, con nói một tiếng với bọn họ là được rồi, tốt xấu gì cũng phải giữ lại một ít giống trứng, đừng để đến lúc được nuôi lại không có, rồi lại phải luống cuống.

”Âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng, Đường Hồng Mân rốt cuộc cũng yên tâm với nhà mẹ đẻ hơn rồi.

Dưới quê không nhiều việc mấy, vài năm trước có gì cũng làm cùng nhau, nhiều người cảm thấy cố gắng hay không cố gắng thì kết quả cũng giống vậy, thế nên không ít người trở nên lười biếng.

Nhưng cũng không nên thấy bọn họ tiếc sức làm việc ở các xí nghiệp, thu nhập từ ruộng đất riêng cũng vô cùng tốt, một khi mở được khu nuôi dưỡng gia cầm rồi thì tưởng tượng thôi cũng thấy cuộc sống sẽ khấm khá lên rất nhiều.

Chính sách cứ thay đổi hàng năm như vậy thì cuộc sống của mọi người có lẽ cũng sẽ tốt lên từng ngày thôi.

Cứ giữ tâm trạng tốt như thế, đợi qua năm mới rồi, đến mùng hai Đường Hồng Mân sẽ cùng với Hứa Học Quân về quê.

Vốn dĩ bọn họ đi xa như vậy thì có thể mượn xe đạp của nhà máy, nhưng thím Đường không cho, bà nói bọn họ đi chậm một chút cũng được, thà rằng không đủ thời gian thì ngủ lại một hôm, chứ không cần tham lam chút thời gian như thế.

Dù sao không có tuyết thì đường xá ruộng đất dưới quê lại rất gập ghềnh, đi xe đạp sẽ rất dễ xóc nẩy, có khi còn có thể xảy ra sự cố.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.