(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tâm can của Tạ Tiểu Ngọc cực kỳ khó chịu, sau này anh Nghiêm Dặc cũng sẽ trở thành một vị công an cảnh sát quang vinh, trên vai một bên là vinh quang, một bên gánh vác trách nhiệm nhiệm vụ và nguy hiểm.
Nửa đêm về sáng, phòng cấp cứu cuối cùng cùng được yên tĩnh, không có việc gì phải bận rộn, Tạ Tiểu Ngọc mang một hộp đồ y tế, nhờ Vưu Tiểu Ninh yểm hộ.
Cô trốn đến nhà xác dưới tầng hầm, lấy ra khăn và kim khâu, muốn giúp người cảnh sát hy sinh ban nãy chỉnh trang.
"Cô gái, cô làm gì vậy."
Giọng nói trầm và già dặn, mang theo sự chất vấn.
Tạ Tiểu Ngọc bị doạ sợ, túi y tế trong tay rơi xuống đất, quay đầu nhìn thấy một ông lão đứng trang nghiêm, tóc đã điểm bạc, thắt lưng thẳng tắp như cán bút.
Khí chất này có lẽ là một người quân nhân, trên người mặc quần áo bệnh nhân, chắc là một cán bộ về hưu.
Cô vội giải thích: "Ông à, cháu là hộ sĩ ở khoa nhi, ngài nửa đêm đến nhà xác làm gì vậy ạ?"
Chu Hoài Nghiệp đến để truy điệu đồng chí trẻ đã hy sinh, không ngờ sẽ gặp được người ở trong nhà xác này, lại còn là một cô hộ sĩ nhỏ.
Cô gái này tên Tạ Tiểu Ngọc, là con trai thứ hai của ông tuyển dụng vào, thân thế bối cảnh đã được điều tra rõ, không phải người xấu.
Chu Hoài Nghiệp ân cần hỏi: "Tôi tới để tiễn cậu ta, còn cháu, một cô gái nhỏ, nửa đêm canh ba đến nhà xác làm gì?"
Mắt Tạ Tiểu Ngọc đỏ lên: "Cháu muốn giúp người anh đã hy sinh này sửa sang lại thi thể, nếu như anh ấy có người thân, có lẽ không mong người nhà nhìn thấy thi thể không hoàn chỉnh của mình..."
Giọng nói già nua của Chu Hoài Nghiệp trở nên khàn khàn: "Khó cho cháu có được tấm lòng này, ông ở đây với cháu, cháu giúp cậu ấy chỉnh trang lại, để cho cậy ấy đường hoàng ra đi."
Tạ Tiểu Ngọc cay khoé mắt, kìm lòng không đậu.
Đầu tiên cô thấm ướt khăn, lau khô vết máu trên cơ thể của vị cảnh sát đã hy sinh, thay đến bốn năm chậu nước mới lau sạch, sau đó khâu hết toàn bộ mười mấy vết thương bị chém trên cơ thể anh ấy, đặc biệt là vết thương trên mặt, từ xương chân mày đến cằm, cô khâu rất cẩn thận tỉ mỉ.
Lòng Tạ Tiểu Ngọc càng thêm chua xót, cuối cùng cô chỉnh lại tóc cho anh ấy.
Lúc Chu Hoài Nghiệp nhìn thấy cô khâu vết thương, so với khâu cho người sống còn cẩn thận hơn, ông nhịn không được hỏi: "Tiểu Ngọc, cháu không sợ sao?”
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Không sợ ạ, sư phụ của cháu nói, người sống còn đáng sợ hơn rất nhiều so với người chết, với lại, anh ấy vì nhân dân với hy sinh, cho dù anh ấy đang sống hay đã mấy, trên người anh ấy đều là chính nghĩa hào sảng, cháu chưa từng làm hại người tốt, cháu không sợ."
Chu Hoài Nghiệp hết lời khen ngợi, cô bé này không tồi.
Ông hỏi: "Vì sao cháu nghĩ tới việc giúp đồng chí này chỉnh lại dung mạo vậy?"
Tạ Tiểu Ngọc hơi buồn, rồi lại tự hào: "Người yêu của cháu học ở trường công an, sau này cũng sẽ trở thành một vị công an cảnh sát quang vinh."
"Làm công an rất nguy hiểm, cháu chưa nghĩ tới để người yêu của cháu đổi sang công việc khác à?"
Tạ Tiểu Ngọc lắc đầu: "Đều sợ nguy hiểm, đều không làm công an, vậy thì ai sẽ đi bắt tội phạm bảo vệ người dân, cháu rất sợ, nhưng cháu sẽ không ngăn cản người yêu của cháu, ông coi thường cháu rồi ạ."
Chu Hoài Nghiệp hài lòng gật đầu, trong lòng càng thêm tán thưởng Tạ Tiểu Ngọc.
Sau khi Tạ Tiểu Ngọc rời đi không lâu, Chu Thành Phong trán mướt mồ hôi chạy tới: "Ông, sao ông lại tới nhà xác, ông làm cháu lo gần chết."
Chu Thành Phong ở lại bệnh viện chăm sóc ông, nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện ra người ông đáng lễ đang ở trên giường bệnh không thấy đâu, bên trong bên ngoài bệnh viện đều tìm cả, nghĩ tới hôm nay có một đồng chí cảnh sát hi sinh, có khi ông lại tới nhà xác, quả nhiên tìm thấy ông ở đây.
Chu Hoài Nghiệp dặn dò cháu mình: "Cháu trở về nhà, đem bộ quân phục ở ngăn thứ năm trong cùng trong tủ mang đến đây thay cho cậu đồng chí này."
"Ông à, bộ quân phục đó ông từng mặc lên tiền tuyết, trên đó còn có cả dấu tích đạn bắn, trước đây không cho chúng cháu đụng vào, vì sao ông lại..."
Chu Hoài Nghiệp trừng mắt nhìn cháu mình: "cậu đồng chí này vì nước quên mình, ta không thể để cậu ấy đến lúc ra đi cũng không có một bộ quần áo tử tế, cháu nhanh chân cho ông, muộn một phút ta đánh cháu một trận!"
"Cháu đi ngay."
Tạ Tiểu Ngọc không hiểu vì sao, lúc nãy cô đúng là không sợ hãi: "cũng may gặp được ông ấy, ở cạnh mình một lúc."
Vưu Tiểu Đinh che miệng kinh ngạc: "Có khi nào... có khi nào cậu..."
Tạ Tiểu Ngọc cười chặn lời cô ấy: "Là người cán bộ đã về hưu đang nhập viện ở đây, toàn thân toát ra hơi thở của chính nghĩa, có bóng, mình quan sát rồi."
Cô đi rửa tay, thu dọn túi y tế, nói với Vưu Tiểu Đinh: "Cậu chống đỡ thêm một lúc, mình đem đồ đạc cất vê phòng y tế, chợp mắt một lúc." "Cậu đi đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");