(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Nghiêm Dặc bế hai người lên mỗi người bế một tay, dùng thực lực giải thích cho hai cậu nhóc thế nào gọi là lợi hại.
"Chị các em nói gì về anh?"
Anh trai này quá khỏe, Cá Nhỏ ngưỡng mộ nói: “Chị thích anh, còn thích anh nhiều hơn thích bọn em."
Nghiêm Dặc đỏ mặt nói: “Em là Cá Nhỏ đúng không, sao em lại nghĩ như vậy?"
Cá Nhỏ nói: "Lúc chị nhắc tới anh, nhìn nụ cười của chị ngọt ngào hơn."
Nghiêm Dặc liếc nhìn Tạ Tiểu Ngọc đứng ở cạnh đó, cô nghe thấy, nhưng không tiếp lời.
Anh cứ vậy bế cặp song sinh đi tới cửa nhà khách, cũng không thấy mệt mỏi: “Chiều mai anh tới giúp các em chuyển nhà."
Lúc này, Tạ Tiểu Ngọc mới ngẩng đầu lên, thanh thúy đáp lại: “Cám ơn anh."
Nghiêm Dặc mím môi, lại là anh.
...
Sau khi Nghiêm Dặc trở về trường học, giáo viên hướng dẫn gọi anh tới phòng làm việc, nói người bên Bắc Kinh vẫn đang đợi điện thoại của anh.
Anh gọi điện thoại qua, cha anh cũng không nói mấy lời vô nghĩa, hỏi thẳng vào vấn đề: "Thằng nhóc thối, con đã giúp Tiểu Ngọc đòi lại nhà chưa?"
Nghiêm Dặc nói: "Ngày mai cô ấy sẽ chuyển nhà, cám ơn cha đã giúp con xóa dấu vết điều tra Tạ Đông Hải."
“Con đừng có mà bày đặt cha hiền con hiếu nữa đi, cha giúp con làm gì, cha giúp con dâu tương lai của cha, chị dâu tương lai của Tinh Tinh thôi, con đừng có tự mình đa tình nữa."
Nghiêm Bình Châu nói xong cũng cúp máy luôn.
Nghiêm Dặc: ... Xác định, là cha ruột.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc nói với cặp song sinh: "Tan làm xong chị sẽ đi chuyển nhà, hôm qua các em đã gặp anh Nghiêm Dặc rồi đấy, buổi chiều anh ấy sẽ đến cổng trường đón các em, đưa các em về nhà mới."
Cá Nhỏ thầm cảm thấy cực kỳ vui vẻ, bọn họ sắp có nhà của mình rồi.
Lúc Tạ Tiểu Ngọc đến đơn vị, Quý Thục Cầm vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn thuyết phục Tạ Tiểu Ngọc.
"Tiểu Ngọc, dì là mẹ kế chứ không phải là kẻ thù của cháu, chúng ta vẫn nên chung sống hòa bình với nhau đi, gia đình dì họ cháu đông người, căn nhà được đơn vị phân cho của dì chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, nhà bọn họ ở quá chặt. Hay là cháu dẫn em trai cháu vào ở nhà đơn vị phân, chờ bọn họ gom đủ tiền sẽ mua lại nhà của cháu, cháu thấy thế nào?"
"Mẹ cháu để căn nhà đấy lại làm của hồi môn cho cháu, cháu sẽ không bán cho họ hàng nhà dì." Tạ Tiểu Ngọc không thèm nghĩ ngợi, từ chối luôn.
Sáng sớm hôm nay Quý Thục Cầm mới nghe lãnh đạo nói mình có khả năng sẽ thăng chức, vậy nên bà ta nghĩ mình vẫn có thể đàm phán với Tạ Tiểu Ngọc.
"Trương Xuân Ni sắp được thẳng chức rời khỏi nơi này, dì sắp trở thành trưởng đoàn văn công, không có Trương Xuân Ni chăm sóc, cháu sẽ mệt lắm đấy, cháu có hiểu ý dì không?"
"Ý của dì là, trừ khi cháu thay đổi công việc và rời đi, nếu không dì sẽ khiến cháu vất vả muốn chết chứ gì?"
Quý Thục Cầm không nói gì cả, nhưng ý của ba ta là như vậy.
"Vậy bà tính lầm rồi, hiện tại Tiểu Ngọc có cơ hội chuyển việc đấy."
Trương Xuân Ni cười híp mắt xuất hiện, nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc à, cháu có muốn chuyển tới làm ở bệnh viện không?"
Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên ngoài ý muốn, cơ hội chuyển công tác đến quá nhanh.
"Muốn ạ!"
Quý Thục Cầm: ...
"Trương Xuân Ni, bà cố ý đối nghịch với tôi đấy hả?"
Trương Xuân Ni không sợ chiếc gối thêu hoa Quý Thục Cầm này, bà ấy nói: "Bà cố tình làm khó Tiểu Ngọc còn gì, sao còn không biết xấu hổ nói tôi, bản thân bà nhằm vào Tiểu Ngọc, chẳng lẽ tôi lại không thể nhằm vào bà?"
Quý Thục Cầm: ...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");