(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Tạ Tiểu Ngọc cũng không hoảng sợ, còn cười hỏi ngược lại: “Dì Quý, cháu sử dụng thủ đoạn gì nha?"
“Hai hôm trước dì thấy cháu vất vả quá, nói sẽ giúp cháu chuyển việc, nhưng cháu không đồng ý, nói muốn tự nghĩ cách chuyển việc, dì không thêm dầu thêm mỡ đúng không?"
Tạ Tiểu Ngọc nói: “Trí nhớ của dì Quý kém thật đấy, dì muốn cháu nhường công việc của mình lại cho cháu ngoại của dì mà, cháu nói không sai chứ."
Quý Thục Cầm thầm chấp nhận: “Dụng cụ đập phải gương trang điểm, có phải do cháu chuyển vào trong phòng hóa trang?"
"Là dì Xuân Ni bảo cháu chuyển vào."
Trương Xuân Ni gật đầu: “Đúng vậy, là tôi bảo Tiểu Ngọc chuyển vào."
Quý Thục Cầm làm ra vẻ như đã nhìn ra chân tướng:
"Vậy nên, cháu cắt mấy sợi dây buộc dụng cụ bị đứt gần hết, cố tình làm trụ cột của đoàn chúng ta bị thương, sau đó đứng ra chữa cho Chu Cảnh Họa, để gia đình cô ấy cảm kích cháu, sau đó đề nghị giúp cháu chuyển việc, cháu nhằm mục đích này đúng không?"
Tạ Tiểu Ngọc cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Dì Quý, lại bị dì đoán được rồi, dì giỏi thật đấy."
Quý Thục Cầm: ... bà ta đoán.
Ngay cả khi đã đoán đúng, nhưng sao Tạ Tiểu Ngọc không tranh cãi biện giải cho mình?
Tạ Đông Hải nói bà ta chơi tâm cơ chơi không thắng nổi Tạ Tiểu Ngọc, nhưng Quý Thục Cầm thấy lúc này Tạ Tiểu Ngọc ngu xuẩn muốn chết đi được, dám thừa nhận mình cố tình hãm hại trụ cột của đoàn bị thương.
Hơn nữa, lúc này Tạ Tiểu Ngọc còn ngây thơ hỏi ý kiến của bà ta: “Nhưng giờ trụ cột của đoàn bị thương rồi, dì Quý có cách nào hay, có thể giúp buổi biểu diễn tối nay diễn ra suôn sẻ không?"
Quý Thục Cầm cảm thấy, đúng là ông trời cũng giúp bà ta.
...
Bà ta nói với Trương Xuân Ni: “Đồng chí Trương Xuân Ni, sự cố xảy ra ở buổi biểu diễn này là do nhân viên hậu cần bà nhận vào gây ra, buổi biểu diễn tối hôm nay rất quan trọng, có lãnh đạo tới tham dự, đúng lúc cháu ngoại của tôi vẫn luôn tập nhảy cho vị trí nhảy chính, giờ tạm để con bé thay thế đi."
Trương Xuân Ni cực kỳ hối hận, bình tĩnh nhìn Tạ Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, cháu..."
Bà ấy thật sự không dám tin, con gái của Mạnh Thiên Đông sẽ làm ra loại chuyện này.
Tạ Tiểu Ngọc cũng không vội giải bày: “Dì Xuân Ni, dì cứ để mẹ kế của cháu nói nốt đã."
Trương Xuân Ni cũng không phải là kẻ ngốc, cười lạnh hỏi Quý Thục Cầm: “Cháu ngoại của bà không thi vào đoàn văn công, giờ có đủ tiêu chuẩn múa chính thay cho vị trí của Cảnh Họa không?"
"Con bé luyện tập rất chăm chỉ."
"Ít nhất là có thể thực hiện điệu múa trong buổi biểu diễn hôm nay!"
Quý Thục Cầm ngoắc ngoắc tay gọi Quý Hương Hàn tới: “Cháu nhảy mấy động tác tiêu chuẩn cho mọi người xem đi, nếu không đoàn trưởng Trương sẽ không tin đâu."
Quý Hương Hàn cảm thấy tình hình phát triển quá mức kỳ lạ, nhưng cơ hội hôm nay thật sự rất hiếm có, cô ta không thể bỏ qua được.
Cô ta không kịp suy nghĩ quá nhiều, nhảy mấy động tác có độ khó cao, khiến tất cả các cô gái trong đoàn đều câm nín.
Trương Xuân Ni đã gần như nghiến răng nghiến lợi, cháu ngoại của Quý Thục Cầm phải lén khổ luyện mấy tháng, mới có thể thực hiện được điệu múa có độ khó cao thế nào.
Bây giờ Trương Xuân Ni đã không có lý do gì để phản đối.
Quý Thục Cầm cười đắc ý nói: "Hương Hàn, cháu đi thay trang phục biểu diễn với trang điểm đi, đợi lát nữa duyệt sân khấu lần cuối, đảm bảo sẽ khiến bọn họ phải tâm phục khẩu phục."
"Chờ đã!"
Chu Cảnh Họa nổi giận nói, không ai được phép cướp đi điệu múa chính của cô ấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");