(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Tạ Tiểu Ngọc xinh đẹp tựa hoa, lúc chọn vị trí làm việc, Trương Xuân Ni suy nghĩ đắn đo, không biết hát không biết nhảy, học lại từ đầu từ hạ eo, ép cơ là không được rồi đi, vậy nên đưa cho cô gái nhỏ này vị trí nào thì thích hợp?
……
Quý Thục Cầm đã đợi ở trường nửa ngày rồi, nhưng Tạ Tiểu Ngọc không đến, bị con trai của Lữ Thu Mai là Diệu Cường chế giễu: "Có phải là quá xấu xí nên không dám đến không?"
Quý Thục Cầm không biết chuyện gì đã xảy ra, khi về đến nhà, bà ta thấy Tạ Tiểu Ngọc đang loay hoay với giấy phép lao động, thẻ thông hành và thẻ ăn uống trong căn tin.
Bà ta bước đến, tức đến thở dốc không ngừng.
Tạ Tiểu Ngọc không đến trường học, cô ta đến đoàn nghệ thuật nhận phần công việc của mình!
Bà ta tức giận nói: "Dọn dẹp hậu đài, đến cả con heo ngu ngốc cũng có thể làm được, tao đã nói sẽ đổi phần việc khác tốt hơn cho mày mày lại không chịu, nếu mày đã giỏi giang như vậy thì mang theo hai đứa em của mày ra ngoài mà ở.”
"Hai đứa em của mày có quan hệ gì với gia đình tao, mày cùng hai đứa nó ở đây, có thấy xấu hổ không?"
Tạ Tiểu Ngọc cười lạnh: "Cũng không phải là tôi muốn trở về ở, là ba tôi phái xe đến đón, đây là nhà của ba tôi, bà không tư cách đuổi tôi đi, nhưng mà tôi không muốn hai đứa em tôi bị bà khinh bỉ, đi thì đi nhưng dì Quý bà nên nhớ kỹ, sau này bà có gửi xe đến cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không quay lại. "
"Tao tuyệt đối không bao giờ cầu xin mày.”
Tạ Tiểu Ngọc nhẹ nhàng cười: “Ở trong mắt bà công việc của tôi là việc đến heo cũng làm được, mà cháu của bà lại không lấy được, vậy thì cô ta còn không bằng heo, cái thứ đến heo cũng không bằng, thảo nào dì Quý dùng nhiều thời gian như vậy, cũng không đưa được nó vào đoàn nghệ thuật.”
Quý Thục Cầm:...
Trước khi Tạ Tiểu Ngọc dọn khỏi khu thành ủy, có cùng bà Trần và thím Tề nói lời tạm biệt.
Cô không đổ thêm dầu vào lửa mà chỉ nói ra sự thật: "Bà Trần, cháu đã lấy phần công việc của mẹ, chọc giận gì Quý, bà ấy nói rằng hai đứa em cháu không có tư cách để sống ở căn nhà này, cháu dự định chuyển ra ngoài ngay hôm nay."
"Cái con bé này, đợi ba con về rồi nói" - Bà Trần nóng vội nói.
Thím Tề càng tức giận hơn: "Căn nhà của đơn vị ba cháu, bà ta có tư cách gì mà đuổi ra ngoài?”
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Bà ta không đuổi cháu, bà ta đuổi hai đứa em trai của cháu."
Sau khi Tạ Tiểu Ngọc rời đi, thím Tề đã mắng cặp vợ chồng họ là tâm địa độc ác.
Bà Trần vẫn còn tức giận, lần đầu tiên khi chồng đi làm, bà gọi điện cho đơn vị của ông: "Tiểu Ngọc đi rồi, ông gọi bảo cho Tạ Đông Hải, bảo cậu ta đừng để cho vợ mình quá kiêu ngạo."
……
Ở phía bên kia, Nghiêm Dặc cũng đã đến Cục Công an thành phố Lương Châu.
Nhờ có Tống Liêm liên lạc với anh em ở đây, anh tìm thấy được bác cả của cặp song sinh Đỗ Nhị Mai đang ở trong trại giam.
"Nói đi, lúc Mạnh Thiên Đông li hôn có kí hiệp ước với Tạ Đông Hải, đem tất cả tài sản cho Tạ Đông Hải, phần hiệp ước đó đang ở trong tay bà đúng chứ?”
Đỗ Nhị Mai hoảng sợ, Mạnh Thiên Đông đột ngột qua đời, còn chưa kịp nói lời trăn trối, sau khi xong xuôi đám tang, cô ba chân bốn cẳng chạy vào nhà của Mạnh Thiên Đông, để xem có tìm được thứ gì hay không.
Quả nhiên tìm thấy hiệp ước của Mạnh Thiên Đông kí với chồng cũ trong nhà.
Đỗ Nhị Mai cúi đầu: "Hiệp ước gì chứ, căn bản là không có.”
Đỗ Nhị Mai hoảng sợ muốn che giấu, rõ ràng là có.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");