Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 247




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Chính Sinh tức giận nói: "Bắt một đứa trẻ tâm tuổi cháu ngoại của cha ăn cơm thừa canh cặn ở trong nhà bếp, con bảo cha phải nuốt trôi thế nào."

Hà Tú Phân tức giận tranh cãi: "Lão Nghiêm, ông cố tình gây sự đúng không, vì một người giúp việc mà muốn làm con gái khó chịu, tại sao vậy? Không ăn thì cút đi, con gái tôi biếu tôi, tôi ăn!"

Mặc Hồng Vũ đã bị dọa sợ, cô ấy thật sự rất cần công việc này.

Cô ấy vội vàng khuyên nhủ: "Ông Nghiêm, bà Hà à, đều tại cháu không tốt, ông bà đừng cãi nhau vì cháu, cháu có thể ăn ở trong bếp."

Nghiêm Bạch Huệ nổi giận đùng đùng nói: "Deu do cái con tiểu tiện nhân này không chịu thành thật an phận, mới ngày đầu tiên đã khiến cha mẹ tôi cãi nhau, cô không đủ tiêu chuẩn, cút đi cho tôi."

Mặc Hồng Vũ trắng bệch mặt nói: "Dì Nghiêm, dì đã hứa..."

"Im miệng, tôi đã thực hiện những gì đã hứa với cô, bây giờ là cô không có bản lĩnh làm cha mẹ tôi hài lòng, không liên quan gì đến tôi."

Bà ta chỉ vào Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc: "Muốn trách thì trách hai người bọn họ, nếu bọn họ không đến, hôm nay cũng sẽ không có chuyện gì" Nghiêm Dặc đã siết chặt tay thành quả đấm, Nghiêm Bạch Huệ biết rõ mình là hàng giả, sao bà ta vẫn có thể vênh mặt hất hàm ở nhà họ Nghiêm, nếu bà ta là người khiêm tốn, chắc sẽ không đến mức bại lộ nhanh đến vậy.

Anh rất muốn lật bàn lên.

Nghiêm Dặc vỗ mạnh tay lên bàn: "Cô nghĩ là người ta sẵn lòng để cô trút giận à, người ta chỉ nể đồng tiền của cô thôi, nếu không hướng về phía tiền, ai thèm nhìn bộ mặt đáng ghét của cô!"

Nghiêm Chính Sinh được chào hỏi qua, nói người giúp việc này có liên quan đến vụ án. Thấy cháu trai có thái độ này, ông ấy đập đũa thuận thế nói: "Không ăn nữa, Tinh Tinh và Cá Lớn Cá Nhỏ di với ông nội, ông nội dẫn các cháu ra tiệm cơm nhà nước ăn vịt quay."

Dẫn bọn trẻ đi, để cháu trai giải quyết chuyện này.

Tạ Tiểu Ngọc nhẹ nhàng dẫn Mặc Hồng Vũ đi ra ngoài, cô gái hiền lành chất phác này đã sắp khóc rồi.

"Em biết các chị có lòng tốt, nhưng lòng tốt lại thành chuyện xấu rồi, mẹ em bị bệnh, hiện tại Nghiêm Bạch Huệ đang giúp chúng em thuê nhà, nếu không thể làm được công việc giúp việc này, mẹ em sẽ không có tiền khám bệnh, hai mẹ con chúng em còn bị đuổi ra khỏi phòng trọ."

Cô ấy lau nước mắt nói: "Các chị sống trong gia đình có điều kiện tốt, sao biết nỗi khổ của em, khó khăn lắm mới giúp mẹ em ly dị, giờ thế này là muốn giết chết chúng em rồi, các chị bảo em phải làm sao bây giờ?"

Tạ Tiểu Ngọc nói với Nghiêm Dặc: "Phải làm thế nào bây giờ anh Nghiêm Dặc, em không nhịn được nói ra. Em nghĩ cũng không cần phải giấu giếm đâu, cứ nói rõ mọi chuyện rõ ràng ra đi, tránh cho hiểu lầm càng sâu hơn, em ghét nhất là hiểu lầm."

Nghiêm Dặc gật đầu nói: "Vậy về nhà nói đi."

Mặc Hồng Vũ nghe không hiểu hai người bọn họ nói gì, cái gì gọi là giấu giếm?

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ bọn họ biết giao dịch giữa mình và Nghiêm Bạch Huệ, cổ vũ mình đi cử báo Nghiêm Bạch Huệ?

Không được không được, khó khăn lắm cô ấy mới thoát khỏi gia đình ban đầu của mình, để mẹ rời khỏi gia đình của người đàn ông nhu nhược kia, cô ấy cảm thấy tất cả trả giá đều là xứng đáng.

Nếu nghe lời bọn họ đi cử báo Nghiêm Bạch Huệ, tương lai nhất định sẽ bị nhà họ Liễu điên cuồng trả thù.

Nghĩ như thế, Mặc Hồng Vũ vội vàng nói: "Cám ơn các chị có lòng tốt giúp đỡ, nhưng chuyện của em thật sự không cần các chị quản đâu, để em trở về xin lỗi bà Nghiêm, mong các cô đừng quan tâm."

Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy bất lực.

Tạ Tiểu Ngọc kéo cô ấy lại, nói: "Chồng chị là cảnh sát thực tập ở cục thành phố, còn chị là sinh viên đại học mới đỗ năm nay, hai bọn chị đều có tiền đồ tươi sáng, không thể làm ra những chuyện phạm pháp hại em được, em cứ nghe bọn chị nói đi, nghe một chút cũng không thiếu một miếng thịt nào, có đúng không?”

"Chẳng lẽ em không muốn biết, bọn chị muốn nói chuyện gì với em à?"

Mặc dù không biết Mặc Hồng Vũ đang sợ hãi điều gì, nhưng cô ấy cố ky như vậy, chắc chắn là có lý do.

Nghiêm Dặc nói: "Chuyện bọn anh muốn nói, không phải là chuyện em lo lắng đâu, nếu em không yên tâm, chúng ta đi tới gần cục công an trò chuyện đi, như thế nào?"

Mặc Hồng Vũ do dự trong chốc lát, trong lời nói của bọn họ đều là ý tốt, hiện tại cô ấy chẳng có gì cả, hơn nữa cô ấy cũng không ngu ngốc, sẽ không dễ dàng bị lừa đâu.

Thôi, cứ nghe xem hai người bọn họ muốn nói øì, kẻo lại hối hận về sau.

"Vậy cứ đến nhà các chị đi."...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.