(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Chính Sinh run rẩy hỏi: "Vậy em gái ruột của con... đã tìm được nó ở đâu chưa?"
"Còn chưa ạ, nhưng căn cứ theo manh mối, em gái con vẫn còn sống."
Nghe thấy vậy, trái tim đã vỡ tan tành của Nghiêm Chính Sinh mới hơi liền lại một chút, còn sống là tốt. Chỉ là, bản thân ông ấy và Nghiêm Bình Châu hiểu rõ, con gái ruột của nhà họ Nghiêm bị tổ chức tình báo coi là" Phương án thay thế", tự nhiên mấy năm nay sẽ không được sống tốt.
Nếu con gái ruột ông ấy sống hạnh phúc, người ta chắc chắn sẽ không cần trở về.
Chỉ khi sống quá thảm, lúc biết được chân tướng mới càng căm hận, mới muốn trở về trả thù Nghiêm Bạch Huệ đã cướp đi tất cả mọi thứ của bà ấy.
Nghiêm Chính Sinh trở lại phòng khách, Nghiêm lão đại và Nghiêm lão tam đều bị dọa cho giật mình: "Cha, sao sắc mặt của cha nhìn kém thế?"
Nghiêm Chính Sinh xua tay nói: "Không có gì, vừa rồi đột nhiên bị phát tác bệnh tim, cha đã uống thuốc rồi, chờ lát nữa là đỡ thôi."
Ông ấy liếc nhìn Hà Tú Phân, nghe thấy ông ấy bị phát tác bệnh tim, bà ta cũng không có vẻ gì là quan tâm. Xem ra ngoài Nghiêm Bạch Huệ ra, trong lòng bà ta đã không còn ai khác. Ông ay tuyên bố: "Sức khỏe của tôi không tốt, cộng thêm lão Nhị không trở lại, chờ bao giờ có đông đủ người trong nhà rồi hãy chia nhà."
Nghiêm lão đại và Nghiêm lão tam tự nhiên không có ý kiến gì, nhưng Hà Tú Phân không muốn: "Nghiêm Chính Sinh, ông mới nghe lão Tứ nói mấy câu đã không chia nhà nữa à. Tôi đã nói rồi, hôm nay mà không chia nhà thì ly dị!”
Nghiêm Chính Sinh bảo Nghiêm lão đại đi lấy giấy chứng nhận kết hôn tới đây: "Được, bà muốn ly dị thì ly dị đi, tôi sẽ nói rõ tình hình với tổ chức."
Nghiêm lão đại vội vàng hòa giải: "Cha ơi, sao chuyện đã đến mức ly dị rồi, không đến mức vậy chứ."
Nghiêm Bình Châu hừ nhẹ nói: "Đại ca, cha làm vậy là vì không chịu nổi mẹ nữa. Với lại, mẹ là người chủ động đòi ly dị trước, nếu anh không để cha ly dị, vậy hay là anh và chị dâu cả cùng chuyển tới đây, chăm sóc rồi khuyên nhủ mẹ, để cha đến ở chỗ em, coi như là cha mẹ tách nhau ra một thời gian để bình tĩnh lại, anh thấy thế nào?"
Chị dâu cả lẳng lặng nhéo chồng mình, đã gần năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn ngốc đến vậy.
Cha đồng ý ly dị chỉ là chiếu ngược một quân lại thôi.
Mẹ đã làm căng với bốn con trai và con dâu, nếu giờ bà ta ly dị, bà ta sẽ không thể ở lại đại viện này nữa, chỉ có thể đi đến nhà con gái. A, nếu không có mối quan hệ của nhà ho Nghiêm, xem cô con gái tốt của bà ta có thể đối xử tốt với người mẹ ruột này không?
Sợ rằng cô em chồng ích kỷ đó sẽ chê mẹ chồng là bà già vô dụng.
Vì vậy, mẹ chồng tuyệt đối sẽ không ly dị.
Hà Tú Phân tức giận muốn chết đi được, bà ta hiểu Nghiêm Chính Sinh rất rõ, lúc trước ông ấy vẫn luôn nói không ly dị, nhưng một khi đã nói ly dị, người đàn ông này sẽ thật sự ly dị, chứ tuyệt đối không phải là nói ra để dọa bà ta.
Thực ra, Hà Tú Phân cũng không thật sự muốn ly dị, bà ta đã từng này tuổi rồi, năm đó về hưu non từ sớm, giờ cuộc sống tốt đẹp và sự tôn trọng bà ta nhận được, đều đến từ tiền lương hưu và danh vọng của Nghiêm Chính Sinh.
Bốn con trai của bà ta đều có tiền đồ, còn cả ngày lễ ngày tết cũng có nhiều con cháu tới biếu quà với tiền.
Nếu ly hôn, bà ta sẽ không còn gì cả, Nghiêm Bạch Huệ cũng không còn nhà mẹ để dựa vào.
Thấy không giải quyết được chuyện chia nhà, Hà Tú Phân quay sang nói với Nghiêm Bình Châu: "Lão Tứ, con đúng là ác độc, dù sao Bạch Huệ cũng là em gái ruột của con, con không đối xử tốt với em gái con được à?”
Nghiêm Bình Châu nói: "Nó không phải là em gái con, nó là hung thủ hại chết vợ con, nhờ mẹ chuyển lời đến Nghiêm Bạch Huệ giúp con, con nhất định sẽ báo thù cho vợ con, tiểu Dặc cũng nhất định sẽ trả thù cho mẹ nó!"...
Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đến Bắc Kinh vào buổi tối mùng ba, bọn họ cầm theo chìa khóa và địa chỉ nhà anh chị họ đưa cho. Lúc tìm được nhà mới, bọn họ đều sợ hết hồn.
Tứ hợp viện ở Bắc Kinh có căn rẻ tiền, cũng có căn đắt tiền, tùy thuộc vào vị trí và diện tích của ngôi nhà. Nhìn căn nhà anh chị họ đưa cho bọn họ, đoán chắc không dưới bốn mươi nghìn.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Xong rồi, đoán chắc anh họ em đã lấy hết tiền cưới vợ ra rồi."
Không chỉ anh họ, đoán chắc ông ngoại cũng đã lấy tiền tiết kiệm cả đời mình ra.
Nghiêm Dặc: "Không sao, của hồi môn của chị họ anh rất nhiều, sau này em định kinh doanh đúng không, để chị họ góp cổ phần vào là được."
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh quên rồi à, sau này chị họ sẽ là doanh nhân nổi tiếng."
Nghiêm Dặc cười nói: "Suýt nữa anh quên mất."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");