(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Dặc ngồi xuống, gắp một miếng thịt kho ăn, vẫn là Tiểu Ngọc nấu ăn ngon. Anh nhớ năm nay nhà nước sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, nhắc nhở cô tranh thủ thời gian học tập.
Bọn họ nhìn thấy nhà nước sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học ở thế giới song song, Tiểu Ngọc mới mười chín tuổi, tự nhiên phải đi học đại học.
"Năm nay nhà nước sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học đấy, em cũng nghĩ cách nhắc nhở mấy người bạn tốt của em đi, để bọn họ sớm ôn tập."
Nghiêm Dặc học đại học công an, chờ nhiệm vụ này kết thúc, anh sẽ đến cục công an thực tập.
Tạ Tiểu Ngọc nói đã biết, chờ Nghiêm Dặc ăn xong, cô thu hộp cơm lại, mở cửa sổ ra, để mùi thịt kho trong phòng tản đi, đề phòng nghỉ phạm anh gầy tới.
Cô hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, anh cũng đã thực hiện nhiệm vụ này được hai tháng rồi, sao vẫn chưa thấy ông chủ đứng phía sau anh gầy?"
"Người đó rất cảnh giác, đã treo anh hai tháng rồi."
Có thể là đối phương đang quan sát anh, nếu người đó là nhân viên tình báo đang ẩn núp, có cẩn thận cũng là chuyện bình thường. Xét cho cùng, lúc trước anh cũng học đại học công an, cha lại đang làm trong quân đội, với thân phận và bối cảnh thế này, đối phương không cẩn thận mới là kỳ lạ.
Bác Tống gọi đây là tự đưa thân vào hang ổ địch, đối phương là người tinh ranh, nhất định phải nghĩ ngợi. Nếu bên phía công an sắp xếp người nằm vùng, chắc chắn sẽ không tìm người có thân phận đặc thù như Nghiêm Dặc.
Đây gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đoán Nghiêm Dặc chắc người đó sắp xuất hiện rồi.
Tạ Tiểu Ngọc không tiện ở lại đây quá lâu, cô giả vờ cãi nhau với Nghiêm Dặc mấy câu, rồi chuẩn bị trở về.
Ngay lúc cô và Nghiêm Dặc cãi nhau, anh gầy đã dẫn Tào Bằng Vũ đi tới nhà khách, nghe thấy tiếng cãi nhau vang lên trong phòng Nghiêm Dặc, anh ta cười nói: "Anh Tào, em đã quan sát thằng nhóc kia hai tháng rồi, không phát hiện ra vấn đề gì cả. Anh xem, tuần nào đối tượng của cậu ta cũng tới thúc giục cậu ta đi làm kiếm tiền, gặp phải đối tượng dai như đỉa đói đó, cậu ta đúng là xui xẻo."
Tào Bằng Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao lại có loại đối tượng chẳng phân biệt được gì thế này?"
Anh gầy bật cười ha ha, bởi vì người ta quá đẹp, đẹp đến mức không đành lòng chia tay: "Anh Tào, nếu anh từng gặp đối tượng của cậu ta, anh sẽ không nói những lời này nữa."
Nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng không đành lòng chia tay, anh gây thâm nghĩ như vậy.
Đúng lúc cửa phòng mở ra, khoảng khắc Tào Bằng Vũ nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, hai mắt ông ta sáng lên, quả là rất đẹp. Lúc này, ông ta cũng yên tâm hơn, thanh niên muốn mua nhà vì đối tượng, bị buộc phải đầu cơ trục lợi văn vật nhà mình, là lý do rất hợp lý.
Tạ Tiểu Ngọc cũng cả kinh, Tào Bằng Vũ này giống y như người Nghiêm Dặc phác họa, là hung thủ cố tình hại chết mẹ anh.
Cô thầm cảm thấy lo lắng, không biết liệu lát nữa Nghiêm Dặc có thể khống chế được không, hay là sẽ xúc động giết chết nghi phạm?
Tạ Tiểu Ngọc trợn mắt nhìn hai người, sau đó quay sang cãi nhau với Nghiêm Dặc: "Anh không đi tìm công việc, cũng không muốn nghĩ cách kiếm tiền, suốt ngày ăn không ngồi rồi ở đây, thế anh có còn muốn kết hôn nữa không? Em chỉ cho anh thêm một tháng nữa thôi!"
Quả là Nghiêm Dặc không khống chế được, đây là hung thủ hại chết mẹ anh, anh siết chặt tay thành quả đấm, vừa rồi anh suýt nữa xông lên, muốn liều mạng trả thù thay cho mẹ.
May nhờ có Tiểu Ngọc kéo lý trí của anh trở vê.
Nghiêm Dặc nói: "Anh biết rồi, anh sẽ sớm lấy được tiền." Lời này, là nói cho nghi phạm nghe.
Tạ Tiểu Ngọc đưa lưng về phía hai người kia, lo lắng nhìn anh nói: "Anh đừng có gạt em nữa đấy nhé."
Nghiêm Dặc trịnh trọng gật đầu, bảo cô yên tâm.
Lúc Tạ Tiểu Ngọc xoay người lại, thấy hai người kia đã vào phòng, sau đó cửa phòng đóng lại ở sau lưng cô.
Cô không thể giúp được gì cho chuyện tiếp theo, nghĩ đến hôm nay Dư Thư Phương trở về, chắc lúc này đã ra khỏi ga tàu, Hứa Xương đi đón cô ấy về nhà, Tạ Tiểu Ngọc cũng đi tới nhà Triệu Hương.
Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh đều đang chơi ở nhà Triệu Hương, Tạ Tiểu Ngọc mua một con cá trắm đen nặng khoảng mười cân đến.
Cô gọi điện thoại hỏi Dư Thư Phương muốn ăn øì trong tiệc đón gió tẩy trần, Thư Phương nói muốn ăn cá, kinh hỷ nói ở trong điện thoại là mình đã giảm được cân rồi, giờ không dám ăn nhiều thịt kho, chỉ dám ăn ít cá cho đỡ thèm.
Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ nghĩ, không biết Hứa Xương đi ra nhà ga đón vị hôn thê đã hai tháng không gặp có bị dọa cho giật mình hay không.
Thím Triệu Hương nhận lấy con cá, đi gọi bạn già nhà mình mổ cá: "Sao con mua con cá lớn vậy?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");