Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 23




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Cúp điện thoại, ông Quý có chút hiếu kỳ, hỏi Tạ Tiểu Ngọc làm sao cô quen biết được giám đốc Công an Bình Thành.

Gã vô nhân tính đó, sao có thể đối tối với Tạ Tiểu Ngọc như thế.

Tạ Tiểu Ngọc vội nói: “Chú Nghiêm và Chú Tống là bạn tốt với nhau, cháu muốn hỏi xem chú Nghiêm đã về Bắc Kinh hay chưa.”

Việc minh oan cho Nghiêm Bình Châu, cũng nhờ Tống Liêm chạy vay khắp nới, nhờ cậy quan hệ của ông Quý.

Quý Tuân lại hỏi: “Cháu có quan hệ gì với Nghiêm Bình Châu?”

Tạ Tiểu Ngọc giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra ở thôn Thanh Sơn, Quý Tuân cảm thấy Tạ Tiểu Ngọc này cảm tình tốt lên rất nhiều.

Khi gia đình Nghiêm Bình Châu ở chuồng bò, là phần tử xấu mà ai ai cũng muốn tránh khỏi, cô có thể không quan tâm giúp họ trị bệnh cứu người, có thể thấy được là một cô gái hiền lành lương thiện được lòng người.

Sau khi Tạ Tiểu Ngọc đi, Trần Nhạn cười hỏi chồng mình: “Ông thấy đứa trẻ này thế nào?”

Ông Quý cười đáp: “Là một con hồ ly nhỏ, tinh ranh nhưng rất thẳng thắn.”

Không hề nói quá, chỉ là để mọi người biết đến thủ đoạn và sự bất tàu của mẹ kế, thông minh rất đáng khâm phục.

Trần Nhạn trừng mắt nhìn ông: “Ông nhìn ai cũng ra gian xảo giống cáo, sao tôi lại không nhìn ra như thế, tôi lại cảm thấy Tiểu Ngọc rất tốt.”

Đúng là rất tốt, không biết sao này sẽ có lợi cho tên tiểu tử nào đây, ông Quý suy nghĩ đến đám cháu trai nhà mình.

Nếu cưới được một cô gái như vậy về nhà, với sự thông minh tài trí cùng thủ đoạn của cô, chắn chắn sẽ làm cho gia đình ngày một hưng thịnh hơn.

Ông Quý lắc đầu cười, nếu vợ mình mà có thể nhìn ra được, thì sẽ không bị ép về hưu sớm.

“Đi nấu cơm đi thôi, bà đừng lo lắng, đứa nhỏ đó sẽ không bị thiệt thòi đâu.”

Trong lần gặp mặt đầu tiên này, hình tượng tốt đẹp mà người mẹ kế có gắng tạo nên, đã bị đạp đổ một nửa rồi.

……

Đầu dây bên kia, câu Tống Liêm muốn nói: “Nghiêm Dặc vẫn còn đang ở Bình Thành…” Lời còn chưa kịp nói xong, đã bị cúp máy rồi.

Đặt điện thoại xuống, nghĩ ngợi lung tung một chút, rồi gọi điện đến đại học Công An, tìm Nghiêm Dặc đang còn huấn luyện, nói với anh: “Người yêu của cháu đến khu thành uỷ rồi, cuối tuần đi gặp người yêu của cháu đi.”

Nghiêm Dặc vừa mới kết thúc một ngày huấn luyện, đang mồ hôi nhễ nhại cầm điện thoại, đột nhiên bị đám bạn vỗ một cái: “Mẹ ơi, ông trời đúng là không công bằng mà, Nghiêm Dặc có đối tượng rồi.”

Nghiêm Dặc đưa tay chặn cái miệng của cậu bạn đang ba hoa kia, quăng ngã chỏng vó cậu ta: “Câm miệng.”

Tạ Tiểu Ngọc cùng hai đứa em sinh đôi ngồi trên bồn hoa, cô cố ý ngồi dưới đèn đường.

Các chú các dì, các cô đang tan làm nhìn thấy ba đứa trẻ xinh đẹp đều tò mò đến hỏi bọn họ là con nhà ai.

Tạ Tiểu Ngọc là người hào phóng ngọt ngào, không sợ người lạ trả lời:

“Cháu là con gái của Tạ Đông Hải và vợ cũ của ông ấy.”

“Cháu từ năm tám tuổi đã được đưa về quê nhà ở thôn Thanh Sơn ạ.”

“Aiii, đây là lần đầu tiên cháu quay lại Bình Thành…, không không đâu ạ, ba cháu đối xử với cháu rất tốt, mỗi tháng đều gửi phân nửa tiền lương về nhà để cho cháu, tận hai mươi đồng ạ.”

“Mặc dù tiền đều bị chú và dì lấy đi, nhưng ba cháu không biết chuyện này, cháu vẫn rất cảm ơn ông ấy.”

Lâu lắm rồi mới có chuyện đồn thổi bùng nổ đến như vậy trong khu nhà này, ai mà ngờ rằng, người vợ hiền lành Đức độ của Tạ Đông Hải, lại tính kế ông ta.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.