Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 223




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Dặc đi tìm Hứa Xương, mượn anh ấy ít tiền ra thuê phòng ở tạm.

Hứa Xương đưa hết cho anh hơn ba mươi đồng tiền lương tháng này vừa nhận.

Hứa Xương thật lòng lo lắng cho người anh em Nghiêm Dặc này.

Vốn dĩ cuối năm anh sẽ đi thực tập, sao giờ lại thành ra thế này, anh thở dài nói: "Anh Dặc, chuyện thành ra thế này... bây giờ anh định làm thế nào?"

Nghiêm Dặc thầm cảm kích Hứa Xương, dù anh ấy không biết chân tướng, nhưng vẫn không chê người anh em này.

Tuy nhiên, vì nhiệm vụ, anh chỉ có thể tiếp tục giấu diếm không cho anh ay biết.

Anh nhận lấy tiền cất vào trong túi, hỏi: "Cậu có còn làm ăn ở cầu Thạch Bàn nữa không?"

"Làm ít đi, nhưng không bỏ hẳn mối." Hứa Xương hỏi: "Anh cũng muốn làm đầu cơ trục lợi à?"

Đây đúng là một cách kiếm tiền, hơn nữa cũng không kém hơn làm việc ở nhà máy. Nếu Nghiêm Dặc bằng lòng, anh ấy có thể giúp anh dẫn mối.

Nghiêm Dặc nói: "Hiện tại anh cần phải có một khoản tiền lớn, mới có thể dành lại Tiểu Ngọc về. Anh nói thật cho cậu biết, chị họ anh chỉ giả vờ vạch rõ giới hạn với anh thôi, cô ấy có mấy món đồ cổ đáng tiên, anh muốn tìm người bán lấy tiền."

Hứa Xương:... anh còn dám làm chuyện đó al

"Anh Dặc, đầu cơ trục lợi văn vật và đầu cơ trục lợi đồ ăn là hai tính chất khác nhau đấy, em khuyên anh đừng làm chuyện đó. Thật đấy, đầu cơ trục lợi đồ ăn cũng có thể kiếm tiền."

Nghiêm Dặc vỗ vỗ vào trên bả vai của Hứa Xương, nói: "Anh biết nó có tính chất gì, nhưng giờ anh đã bị ép đến đường cùng rồi, không còn con đường thứ hai để đi nữa, nếu không mượn được tiền của cậu, chắc tối nay anh sẽ phải ngủ ngoài đường."

"Cậu là người anh em tốt của anh, anh không thể để liên lụy đến cậu được, cậu chỉ cần truyền tin tức ra giúp anh, còn về những chuyện khác, cứ để tùy duyên đi."

Hứa Xương thở dài, thấy Nghiêm Dặc đã hạ quyết tâm, anh ấy chỉ có thể giúp anh lan rộng tin tức này ra ngoài.

Không bao lâu sau, anh mập đầu cơ trục lợi ở cầu Thạch Bàn nghe được tin tức này, lập tức buôn chuyện lạ này với anh gầy là anh họ mình.

Anh mập còn xúc động nói: "Ở trong sách đều nói hồng nhan là kẻ họa thủy, lúc trước em không tin, nhưng giờ em tin rồi. Anh chàng tên Nghiêm Dặc kia có gia thế tốt, điều kiện bản thân cũng tốt, đều tại đối tượng của cậu ấy ầm ï đòi mua tứ hợp viện ở Bắc Kinh, cậu ấy mới muốn bán văn vật đồ cổ ra nước ngoài, ai ngờ bị nhà trường biết được đuổi học."

"Đang có tiền đồ tươi sáng phía trước, ai ngờ tất cả đều bị phá hủy chỉ vì câu nói của một người phụ nữ."

"Thanh niên hiện giờ yêu đương, dễ mù quáng lắm."

"Nghiêm trọng đến vậy cơ à?" Anh gầy hỏi: "Vậy đống văn vật kia có đáng tiền không?"

Anh mập kể tin tức nghe được từ chỗ Hứa Xương, nói: "Chị họ cậu ấy quyên tặng hai món văn vật cho viện bảo tàng, nghe nói là đồ cổ cấp quốc bảo, anh nghĩ thứ đó có giá trị bao nhiêu tiền?"

"Giờ thằng nhóc kia đến đường cùng rồi, nói chị mình còn có mấy món văn vật cùng cấp bậc với mấy món quyên tặng kia, cậu ấy đang chạy vạy khắp nơi, muốn bán đổi lấy tiền."

Anh gầy càng nghe càng thấy thèm thuồng, cũng ghi nhớ ở trong lòng, sau khi tạm biệt anh mập, anh ta đi tìm Tào Bằng Vũ.

Lại nói tin tức bán văn vật mà mình nghe được cho ông ta: "Anh Tào, anh định đi tìm mấy món đồ cổ đáng tiền mang đi ra nước ngoài đúng không, em vừa nghe được một mối tốt."

Tào Bằng Vũ nghe đối phương kể thằng nhóc xui xẻo đó gọi là Nghiêm Dặc, bị cha ruột đánh mấy gậy đuổi đi, bị bà nội ruột đoạn tuyệt quan hệ, bị đối tượng buộc đi làm kiếm tiền, anh đúng là quá xui xẻo.

Ông ta vốn định đi đến nhà dân hỏi trước khi rời đi, nhưng nhà người dân bình thường nào có đồ cổ.

Ông ta lại không cam lòng, ông ta sống trong lo lắng phập phồng làm công tác tình báo suốt nhiều năm, không muốn đến khi trở về vẫn với hai bàn tay trắng.

Ông ta biết mấy món đồ cổ này rất có giá trị ở nước ngoài, nếu có thể kiếm được mấy món, đưa lên phòng đấu giá là có thể kiếm được ra sáu con số, huống chỉ thằng nhóc xui xẻo Nghiêm Dặc đó có hẳn mấy món trong tay.

Giờ vừa lúc có cơ hội, ông ta bảo anh gầy di liên lạc với Nghiêm Dặc.

"Cậu thử tiếp xúc với thằng nhóc đó đi, nếu phát hiện ra có điều khác thường, lập tức rút lui."

Anh gầy nhận được chỉ thị, đi đến nhà khách nơi Nghiêm Dặc đang ở tạm. Thằng nhóc kia thật sự quá nghèo, thuê ở chung phòng với nhiều người, làm hại anh ta không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với anh.

Sau khi quan sát mấy ngày, thấy Nghiêm Dặc càng ngày càng chán chường, mới đầu ăn uống mấy món ăn ngon đến mỳ thịt băm, dần chuyển thành mỳ rau, anh ta cảm thấy thằng nhóc xui xẻo này không phải giả vờ.

Ngày hôm nay anh ta đi theo anh đến tiệm cơm nhà nước, thấy Nghiêm Dặc gọi bát mỳ suông, anh ta gọi hai bát mỳ thập cẩm, cùng ngồi một bàn với Nghiêm Dặc.

"Người anh em, anh mời cậu ăn mì, nghe nói cậu có mấy món đồ cổ muốn bán đúng không, chúng ta trao đổi với nhau đi."

Nghiêm Dặc không thay đổi sắc mặt, cá cắn câu rồi...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.