(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhiệm vụ là thế này, hiện tổ chức đang nắm giữ được một số manh mối về một tổ chức gián điệp đã ẩn núp lâu dài, bọn họ muốn cử người thâm nhập vào nội bộ, bắt hết tất cả nhân viên tình báo được tổ chức gián điệp này cài vào trong nước.
Để tạo điều kiện cho Nghiêm Dặc thâm nhập vào trong tìm kiếm tin tức, bên phía trường học sẽ dàn xếp tội danh, sau đó đuổi anh ra khỏi trường học.
Tạ Tiểu Ngọc:...
"Các anh làm lớn đến vậy sao?"
Nghiêm Dặc gật đầu, phải làm như vậy, nếu không làm lớn thì sao anh bị đuổi khỏi trường học?
Tạ Tiểu Ngọc thở dài, hỏi tại sao lần này lại chọn Nghiêm Dặc, đổi người khác không được sao?
Nghiêm Dặc cúi đầu, một lát sau anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô nói: "Tiểu Ngọc, anh nhìn thấy người đàn ông hại chết mẹ anh xuất hiện ở Bình thành."
Lúc đó anh nóng máu muốn xông lên, lại bị Tống Liêm âm thầm đi theo giữ lại, người này chính là nghi phạm bọn họ đã theo dõi suốt một thời gian dài.
Lúc đó, Tống Liêm túm chặt lấy Nghiêm Dặc đột nhiên xuất hiện: "Cháu muốn chết à? Cháu biết người đàn ông đó?" Nghiêm Dặc nói với Tống Liêm, anh đã tận mắt nhìn thấy người đàn ông này ném hòn đá mài sắc cạnh kia, hòn đá đó ném trúng trên huyệt thái dương của mẹ anh, sau đó anh nhặt được hòn đá bị mài sắc vẫn còn vương vết máu trong đám đông hỗn loạn.
Anh chỉ nói cho mỗi Nghiêm Bình Châu và Tạ Tiểu Ngọc biết chuyện này, khuôn mặt và ngoại hình của người đàn ông kia đã khắc sâu ở trong đầu anh, anh không thể nhận sai được.
Tống Liêm nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Nghi phạm này ẩn núp rất sâu, nếu không vì dính líu đến một vụ án buôn lậu văn vật, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghi ngờ người đó là nhân viên tình báo giấu mặt.
Nếu đối phương cố tình hại chết mẹ của Nghiêm Dặc, vậy chắc chắn là có lý do.
Sau khi Tống Liêm báo cáo lên, tổ chức quyết định chọn Nghiêm Dặc đi làm nằm vùng, điều tra vụ án này, đồng thời anh cũng có cơ hội điều tra động cơ và lý do mẹ anh bị hại.
Nghe những lời giải thích này của anh, Tạ Tiểu Ngọc không ngăn cản nữa.
Cô nói: "Anh Nghiêm Dặc, anh vẽ hình dạng của người kia ra cho em nhìn đi, để lần sau nếu tình cờ gặp được đối phương, em cũng chuẩn bị sẵn tâm lý." Nghiêm Dặc rất giỏi ký họa, người đàn ông được ký họa chân dung trên giấy là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt đại trà, là kiểu không nổi bật trong đám đông.
Tạ Tiểu Ngọc nhớ kỹ dáng vẻ của đối phương, rồi vứt bức vẽ vào trong bếp lò thiêu hủy.
"Nhiệm vụ của anh khi nào thì bắt đầu?"
Nghiêm Dặc cười khổ nói: "Tối hôm nay, lát nữa phải đuổi anh đi, lần này anh đến đây ngoài việc nói với em, còn nhờ em phối hợp cãi nhau với anh, sau đó đuổi anh ra ngoài."
Tạ Tiểu Ngọc:...
Được rồi, vậy chờ ăn cơm xong lại diễn xuất.
Nghiêm Dặc: "Lúc ăn cơm không thích hợp đâu, có ba đứa bé ở đây, sao chúng ta có thể cãi nhau trước mặt bọn họ được, giờ cứ cãi nhau mấy câu, rồi anh bỏ đi?"
Tạ Tiểu Ngọc cười: "Không cần, đợi lát nữa lúc ăn anh nhớ ăn nhanh lên, đừng để đói bụng."
Nghiêm Dặc:.. Vậy cũng được.
Buổi tối lúc ăn cơm, Cá Lớn Cá Nhỏ đều nhìn ra bầu không khí có vân đề, chị bực tức, anh chỉ cắm đầu vào ăn cơm.
Bọn họ đều không dám lên tiếng.
Tạ Tiểu Ngọc thấy bữa ăn sắp kết thúc, bắt đầu phát huy kỹ thuật diễn của mình, chợt đập mạnh tay xuống mặt bàn, ấm ức mắng Nghiêm Dặc: "Anh cũng sắp bị trường học đuổi rồi, mà còn có tâm tình ăn cơm à, anh nói thử xem, em chỉ mới nói có một câu muốn mua nhà ở Bắc Kinh, anh đã liên hệ với Hoa kiêu ở nước ngoài âm mưu bán văn vật ra ngoài biên giới. Đây là hành động bán nước đấy, ngay cả khi anh là đối tượng của em, em cũng cảm thấy xấu hổi"
Trường học thật sự không tìm được lý do đuổi anh, vẫn là Nghiêm Dặc tự đề nghị.
Chị họ của anh có một hòm văn vật chôn ở dưới đất, sau đó vì chuyện của Thẩm Diệp Hoài, anh từng gọi điện thoại ra nước ngoài mấy lần. Giờ bọn họ bịa lý do anh chuẩn bị lấy vợ, không muốn đến nhà gái ở rể, muốn mua nhà, nên liên hệ với Hoa kiều ở nước ngoài muốn bán văn vật chị họ cho mình.
Sau đó tình cờ bị người ngoài nghe thấy nội dung cuộc gọi của anh, báo cáo với trường học của anh.
Trộm bán văn vật là hành động cực kỳ tôi tệ, ngay cả khi chỉ mới manh nha lên kế hoạch chứ chưa thực hiện thành công, cũng không thể tha thứ được. Vì vậy, nhà trường ra quyết định đuổi học anh.
Nghiêm Dặc ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, chắc phải rất lâu nữa anh mới được ăn đồ Tiểu Ngọc làm.
Anh phối hợp nói: "Tại em nói muốn xây tứ hợp viện ở Bắc Kinh, tứ hợp viện ở Bắc Kinh ít nhất phải hai ba mươi nghìn, nếu không bán đồ cổ chị anh cho đi, anh lấy gì mua nhà cho em?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");