Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 212




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "A... anh là đứa con không được yêu thương nhất trong nhà, mẹ anh sẽ không lo lắng cho anh đâu, chờ đến khi anh ra ngoài, anh sẽ mất cả người lẫn của, đến công việc cũng không có!"

Thẩm Đại Hà không nói gì, đức hạnh của người nhà anh ta quả là như Tạ Tiểu Ngọc nói.

Không bao lâu sau, mẹ của Thẩm Đại Hà thật sự tới cục công an, vừa nghe thấy điều kiện ly dị của Tiếu Văn Cúc là đòi năm nghìn năm trăm đồng, bà ta lập tức muốn xông lên xé xác cô ấy.

"Cái con tiện nhân này, nhiều năm qua mày dùng tiền lương của con tao nuôi thằng con hoang kia, giờ còn muốn năm nghìn, có năm hào cũng không có đâu."

Hội trưởng hội phụ nữ cũng rất lợi hại, mấy lần đều ngăn cản được bà ta: "Có thể bình tĩnh nói chuyện được không?"

Bà cụ chua ngoa khắc nghiệt ra vẻ nghĩ kế cho con trai: "Đại Hà, con cứ yên tâm đi tù đi, mẹ sẽ bảo quản tiền cho con, công việc của con trước hết cứ để em dâu con thay thế. Chứ con đi làm một năm cũng không kiếm được năm trăm, mà cô ta dám đòi năm nghìn đồng, không thể để cho con tiện nhân kia được hời."

Tạ Tiểu Ngọc bình tĩnh nhắc nhở Thẩm Đại Hà: "Thấy chưa, đây chính là người nhà của anh đấy, nếu anh không đồng ý đưa tiền, vậy cứ ngồi tù đi."

"Bên phía chị Tiếu, chúng tôi sẽ tổ chức quyên góp tiền, quyên góp cho chị ấy năm ba trăm đồng cũng không thành vấn đề. Nhưng anh đấy Thẩm Đại Hà, chờ anh ngồi tù đi ra ngoài sẽ không còn gì đâu."

Thẩm Đại Hà kinh sợ, anh ta hiểu quá rõ cha mẹ và em trai mình, đều là người máu lạnh vô tình giống anh ta. Nếu anh ta ngồi tù, sẽ làm nhà họ Thẩm mất thể diện, nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ không nhận đứa con trai này nữa.

Anh ta cân nhắc đi cân nhắc lại, đồng ý với các điều kiện ly dị.

Tống Liêm tức giận đến hai mắt bốc hỏa: "Quá hời cho gã cặn bã này, đáng lẽ nên tống cậu ta vào tù mới phải."

Hội trưởng hội phụ nữ nói: "Đó là theo quan điểm của các ông, theo tôi thấy, đây đã là kết quả tốt nhất với Tiếu Văn Cúc rồi. Các ông muốn khuếch trương chính nghĩa không có gì sai cả, nhưng tôi là hội trưởng hội phụ nữ, tôi chỉ muốn giải phóng những người phụ nữ bị bạo hành, để bọn họ bắt đầu cuộc sống mới."

Tạ Tiểu Ngọc tổng kết lại: "Tất cả đều đúng cả, mọi người đừng nóng, thiên đạo luân hồi, trời sẽ không bỏ qua cho ai đâu"...

Sau khi lấy tiền và thủ tục ly dị, Tiếu Văn Cúc đi gửi tiết kiệm định kỳ năm nghìn đồng. Về năm trăm đồng còn lại, cô ấy bỏ ra một trăm đồng mua vé tàu và chỉ tiêu trên đường, số tiền còn lại khâu ở trong cạp quần.

Lúc thu dọn quần áo hành lý, Tạ Tiểu Ngọc đóng gói tất cả những thứ cô ấy có thể mang đi, chẳng hạn như ca tráng men, kem đánh răng chưa sử dụng hết, khăn tắm, và cả chăn mền thoạt nhìn còn khá mới.

Lúc trước thím Triệu Hương từng nói, nghèo ở nhà sang ở đường, đi chỗ khác cũng phải mua thêm, vậy mang được thứ gì thì mang.

Nếu mang nhiều hơn, Tiếu Văn Cúc đi Lương Châu cũng có thể tiết kiệm được thêm ít tiền sinh hoạt.

Chỉ trong một buổi chiều, Tiếu Văn Cúc đã làm xong thủ tục ly dị, cầm tiền rời khỏi Bình thành, cũng ra đến nhà ga Bình thành.

Cô ấy rất biết ơn bọn họ, cứ nghĩ ly dị sẽ khó khăn, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của hội trưởng hội phụ nữ và hai phóng viên của tòa soạn báo, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.

Hơn nữa, phóng viên Tạ nói, Thẩm Đại Hà bán con trai để lấy hai mươi nghìn đồng, cô ấy ly dị lấy năm nghìn năm trăm đồng, đây cũng không phải là con số nhỏ, khó tránh khỏi có người ghen tị lại sinh lòng ác ý, dặn cô ấy rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Tạ Tiểu Ngọc còn nhắc nhở: "Chị Tiếu, lúc chị tới nhờ cậy chị mình, chị đừng có nói là mình ly dị lấy được năm nghìn năm trăm đồng, cứ nói là ở đây có người tốt bụng quyên góp tiền đi đường cho chị."

Tiếu Văn Cúc gật đầu liên tục, sao cô ấy không hiểu đạo lý này cơ chứ.

Chỉ có kẻ ngu xuẩn lại liều lĩnh như Thẩm Đại Hà mới bô bô cái miệng nói cho người ta biết mình có hai mươi nghìn đồng.

Thấy tàu hỏa sắp chạy, Tạ Tiểu Ngọc nắm lấy tay cô ấy, nói: "Chị Tiếu, Tiểu Hoài là đứa trẻ ngoan, thằng bé nhất định sẽ trở lại tìm chị, chị nhớ phải sống khỏe mạnh nhé."

"Chị biết, chị tin tưởng thằng bé, cũng sẽ sống khỏe mạnh chờ con trai trở về."

Tiễn chị Tiếu đi, cũng coi như là làm xong một chuyện. Dư Thư Phương hỏi: "Tiểu Ngọc, vậy chúng ta có nên viết bài về chuyện Hoa kiều kia nhận nuôi nữa không?”

"Viết, sao lại không viết."

Ý của Tạ Tiểu Ngọc là, bọn họ tạm thời chưa vạch trần thông tin Tiểu Hoài không phải là con ruột. Nhưng về chuyện Thẩm Đại Hà bán con trai với giá hai mươi nghìn đồng, cộng thêm vừa nhận được tiền bán con trai đã lập tức kéo vợ đi ly dị cưới vợ khác, bọn họ không cần phải viết quá khoa trương, chỉ cần viết đúng sự thật, cũng có thể gây ra sóng to gió lớn ở Bình thành.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.