(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trẻ con được đi học, vật giá ổn định, tuy số lượng có hạn phải mua bằng tiền và phiếu, nhưng giá cả rất rẻ.
Thiệt là, đến thịt cũng không có mà ăn, tại sao bọn họ lại vui vẻ được.
Cô ta kể cho chồng nghe chuyện lạ mình gặp được lúc đi mua vịt quay: "Em vừa gặp một đứa trẻ nhìn cực kỳ giống anh, em muốn nhận nuôi đứa bé đó mang đi, hay là chúng ta đi hỏi thăm xem là con cái nhà ai, nói chuyện với nhà người ta, em nghĩ nhà người ta sẽ đồng ý thôi, cùng lắm cho thêm ít tiền là được."
Tuy chị gái đứa trẻ kia không đồng ý, nhưng nhỡ đâu cha mẹ đồng ý thì sao? Xét cho cùng, không mấy người cưỡng lại được sức hút của mười nghìn đồng, ngay cả khi sinh thêm đứa nữa, bọn họ cũng không thể tiêu hết nhiều tiền đến vậy.
Vì vậy, Tô Thụy Hương cố chấp muốn nhận nuôi thêm đứa trẻ nữa.
Cô ta luôn cảm thấy tăng thêm bảo hiểm cho con gái mình thì tốt hơn.
Hạ Lệ Văn vừa làm xong thủ tục nhận nuôi, thành thật mà nói, thủ tục nhận lại con trai ở trong nước rất rườm rà, anh ta phải đi đi lại lại mấy ngày, còn quyên góp tiền cho trường học ở Bình thành, đến lúc này mới giải quyết xong. Anh ta không muốn lăn lộn nữa, nói: " Thủ tục nhận nuôi rồi đưa ra nước ngoài không đơn giản như em nghĩ đâu, em cũng đã nói chị gái đứa bé đó không muốn rồi, vậy thôi đi. Giờ chúng ta đi xem Tiểu Hoài, em còn chưa gặp thẳng bé đâu, nhìn thằng bé rất đẹp."
Hạ Lệ Văn rất tự tin vào ngoại hình của Tiểu Hoài, bọn họ đến nhà họ Thẩm, đưa vịt quay làm quà.
Tô Thụy Hương cẩn thận quan sát con riêng của chồng, tuy trong lòng không thích, nhưng đây là cơ hội cứu con gái mình, cô ta có không muốn cũng phải cố nở nụ cười dịu dàng.
"Xin chào Tiểu Hoài, cháu nếm thử món vịt quay này đi, chắc chỗ các cháu hiếm lắm mới được ăn một lần, nhưng chỉ cần theo chúng ta ra nước ngoài, dì bảo đảm ngày nào cháu cũng có thể ăn thịt."
Nghe thấy đôi vợ chồng này muốn đón mình đi ngay trong hôm nay, sau này sẽ không gặp được mẹ nữa, Thẩm Diệp Hoài rơi nước mắt nói: "Chẳng phải nói ngày hai mươi mới đi sao?"
Tiếu Văn Cúc cũng không nỡ rời xa con trai, cô ấy nuôi con trai suốt mười năm trời, sao chịu để người khác đưa con đi. Cô ấy suýt nữa nói ra chuyện Thẩm Diệp Hoài không phải là con trai bọn họ.
Thẩm Đại Hà hung tợn lườm vợ mình, tay cầm đao phay chặt vịt quay, tiếng dao phay "Cạch cạch cạch" không ngừng vang lên, dọa Tiếu Văn Cúc sợ hãi nuốt lời nói xuống bụng.
Tiểu Hoài ra nước ngoài cũng tốt, chứ thằng bé ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thẩm Đại Hà đánh chết.
Thẩm Đại Hà quát Tiếu Văn Cúc: "Khách tới nhà chơi, sao cô còn không đi làm cơm đi."
Hạ Lệ Văn nói không cần, anh ta đã hoàn thành toàn bộ thủ tục, nếu tiện, anh ta muốn dẫn Thẩm Diệp Hoài trở về ở nhà khách luôn hôm nay.
"Tiện thì có tiện." Thẩm Đại Hà muốn lấy được tiền càng sớm càng tốt, nhưng cũng muốn được đăng lên báo làm người tốt chuyện tốt, đây chính là chuyện quang tông diệu tổ.
Anh ta nói: " Bên tòa soạn báo nghe nói tôi làm chuyện tốt, hôm nay vừa đến xưởng phỏng vấn, còn nói đến ngày hai mươi sẽ lại tới phỏng vấn. Nếu Hạ tiên sinh nóng lòng muốn đi, vậy để tôi hẹn phóng viên ngày mai tới nhé?”
Hạ Lệ Văn cau mày, mục đích quay trở về lần này của anh ta vốn không đơn thuần, ngoài tìm con trai chữa bệnh cho con gái ra, anh ta cũng cần có con trai để thừa kế gia sản của bác cả.
Anh ta không muốn lên báo, vì vậy lập tức từ chối, cũng dặn Thẩm Đại Hà nói với phóng viên là đừng đăng tin.
Thẩm Đại Hà không vui, anh ta vừa muốn tiền, lại vừa muốn mặt mũi, nhưng bây giờ Hạ tiên sinh không muốn, làm anh ta tiếc muốn chết đi được.
Nhưng cũng may là Hạ tiên sinh đưa tiền, anh ta đếm số tiền bên trong, thấy số tiền không đúng, chỉ có hai mươi nghìn. Đã nói là bốn mươi nghìn cơ mà, sao giờ chỉ có một nửa.
"Hạ tiên sinh, số tiền này không đúng như trong thỏa thuận, chúng ta đã thống nhất là bốn mươi nghìn cơ mà."
Trên thực tế, Hạ Lệ Văn đã chuẩn bị đủ bốn mươi nghìn, nhưng đến lúc sắp đi lên nhà, Tô Thụy Hương chỉ đưa có hai mươi nghìn.
Trong mấy ngày ở đây, cô ta rất kinh ngạc trước giá cả ở trong nước, cảm thấy nuôi lớn một đứa trẻ đến mười tuổi không tốn bao nhiêu tiền.
Hôm nay cô mua cả một con vịt quay, mới tiêu có mấy đồng, đã nhận được ánh mắt hâm mộ của cả nhân viên và đầu bếp của tiệm cơm nhà nước.
Vì vậy, cô ta nghĩ dù mình có rút lại một nửa số tiền, Thẩm Đại Hà cũng sẽ hài lòng.
Tô Thụy Hương nói: "Chồng tôi vốn có hai đứa con riêng, giờ chết một chỉ còn lại một, vậy nên chúng tôi chỉ có thể đưa hai mươi nghìn. Thẩm tiên sinh, dựa theo mức lương hiện tại của anh, dù có làm đến khi về hưu anh cũng không kiếm đủ hai mươi nghìn, hy vọng anh biết điểm dừng, đừng quá tham lam.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");