(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc bọn họ về đến nhà, Hứa Xương vẫn còn ở nhà, Nghiêm Dặc tiễn anh ấy ra ngoài cổng, kể lại tình hình đại khái cho anh ấy biết, vừa nãy bọn họ đi gặp Qúy Thục Cầm, lại tình cờ biết được chuyện Cá Lớn Cá Nhỏ không phải là con của dì Thiên Đông.
Hứa Xương cũng rất kinh ngạc, anh ay kể cho Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc nghe, sau khi bọn họ rời đi, Cá Lớn Cá Nhỏ đứng ngồi không yên ở nhà, sợ chị gặp phải chuyện gì không tốt.
Nghiêm Dặc dặn Hứa Xương là đừng nói với ai, kể cả thím Triệu Hương, ngoài ra cũng nhờ anh ấy lưu ý giúp, xem gần đây ở Bình thành có Hoa kiều nào về nước không.
Anh vợ có thể tìm được Tiểu Ngọc, đều là nhờ đồng đội đáng tin cậy, nhiều người lực lượng lớn, cuối cùng là anh trai của Chu Cảnh Họa tình cờ nhận ra cô, sau đó anh vợ mới tìm tới.
Anh và Tiểu Ngọc bàn bạc với nhau, nhờ mấy người bạn thân của bọn họ lưu ý giúp.
Ngoài ra, anh cũng định nhờ anh vợ điều tra giúp về dì Thiên Đông và người chồng thứ hai của bà ấy Lục Văn Viễn, xem trong này có thiếu sót thông tin gì không.
Tạ Tiểu Ngọc trở về phòng, thấy Cá Lớn Cá Nhỏ vẫn còn chưa ngủ: "Sao hai em còn chưa ngủ?" Cá Lớn nói: "Chị ơi, chị đi tới cục công an, bọn em lo lắng cho chị."
Cá Nhỏ nói: "Phải là chuyện gấp mới không thể chờ tới ngày mai mới đi, nên bọn em lo có chuyện không hay xảy ra."
Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy ấm áp trong lòng, cô đã nhận định đây là em trai ruột của mình.
"Không có gì, chỉ là Qúy Thục Cầm vẫn chưa từ bỏ ý định muốn nói dối lừa chị, muốn chị cứu con gái của bà ta ra, nhưng chị của các em thông minh thế này, chị sẽ không bị mắc lừa đâu."
Nghe thấy vậy, cá Nhỏ mới ngoan ngoãn đi ngủ: "Hóa ra là như vậy, vậy bà ta nói dối cái gì?"
Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười, bịa chuyện nói: "Bà ta nói mẹ để lại bảo vật."
"Vậy là lừa chị rồi."
"Ừ, chị biết là lừa chị mà."
Sau khi xoa dịu hai em trai, Tạ Tiểu Ngọc đi ra nói: " Anh Nghiêm Dặc, em nghĩ chúng ta vẫn nên gọi điện thoại báo với anh họ."
"Ừ, để anh gọi luôn bây giờ." Hiện tại Nghiêm Dặc đã không còn dám hành động lỗ mãng, sau khi trở lại trường học, anh dùng điện thoại ở trường gọi đến nhà chị họ.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Cảnh Niên là đi thăm dò, anh ấy lại nói tiếp: "Tạm thời đừng nói cho ông ngoại, còn nữa, nếu người thân của Cá Lớn Cá Nhỏ không tốt, vậy đừng để bọn họ nhận, Cá Lớn Cá Nhỏ là con cái nhà chúng ta, anh còn luyến tiếc xa đứa bé."
Nghiêm Dặc cũng đoán được phản ứng này của anh vợ, ai nỡ rời xa cặp sinh đôi đáng yêu như vậy chứ.
Hơn nữa, Tiểu Ngọc nói ở trong thế giới song song kia, Cá Lớn Cá Nhỏ không gặp được người nhà.
Ngày hôm sau là tết nguyên tiêu, mọi người đều muốn làm ca ngày, buổi tối về đoàn viên với người nhà.
Tạ Tiểu Ngọc tình cờ có việc bận vào ban ngày, nên đổi cho người phải làm ca đêm. Buổi sáng, cô đi tới tòa soạn báo tìm Dư Thư Phương.
Dư Thư Phương vui vẻ trêu ghẹo: "Có phải cô đã nghĩ thông suốt, muốn tới làm việc ở tòa soạn báo chúng tôi không?”
Dựa theo hiểu biết của cô ấy, làm nghề y và cầm bút đều có thể cứu người, so với làm y tá ở khoa nhi, và làm phóng viên ở tòa soạn báo, Tạ Tiểu Ngọc rõ ràng thích hợp với công việc sau hơn.
Lần trước cô ấy đề nghị Tạ Tiểu Ngọc tới làm việc ở tờ báo chiều, nhưng cô vẫn luôn do dự, hiện tại vừa lúc tòa soạn báo đăng thông báo tuyển dụng, cô ấy lại thuyết phục Tạ Tiểu Ngọc.
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Tôi tới tìm cô có chuyện, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi." Dư Thư Phương tìm một góc hẻo lánh không có ai, Tạ Tiểu Ngọc mới kể cho Dư Thư Phương nghe về chuyện ở cục công an ngày hôm qua.
"Tối hôm qua tôi tới cục công an, biết được chuyện Cá Lớn Cá Nhỏ không phải là con của mẹ tôi từ miệng của Qúy Thục Cầm."
"Trời ơi, Cá Lớn Cá Nhỏ mà biết được chuyện này, chắc bọn nó sẽ khóc chết mất. Cha ruột của cô thật sự khiến tôi mở rộng tâm mắt với cặn bã đấy."
Thật sự, người không hiểu tình hình, tuyệt đối sẽ không nhìn ra Tạ Đông Hải là kẻ cặn bã.
"Vậy nên giờ chưa thể nói cho Cá Lớn Cá Nhỏ biết được, tôi muốn tìm người thân của bọn trẻ trước đã, xem nhân phẩm của bọn họ rồi mới quyết định xem có để Cá Lớn Cá Nhỏ nhận hay không."
Dư Thư Phương từng viết mấy bài có tình huống tương tự thế này, người ta nhận nuôi đứa trẻ, sau đó cha mẹ ruột đứa trẻ thấy bọn họ sống tốt, lập tức lấy ơn sinh dưỡng bắt cóc đạo đức, muốn đông muốn tây.
"Năm ngoái tôi từng viết một bài báo thế này, có cô bé từng bị cha ruột mẹ vứt bỏ từ khi còn nhỏ, sau được một cặp vợ chồng giáo sư tốt bụng nhận nuôi, tìm được công việc tốt đối tượng tốt, sau bị cha mẹ ruột tìm được. Mới đầu, cô gái đó cùng nhận nhau với cha mẹ ruột còn rất cả động, bởi vì cô ấy còn chưa biết thế đạo hiểm ác."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");