(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Tinh Tinh thở dài, cô muốn ăn khoai tây nướng, khoai tây chiên, khoai tây kho với thịt ba chỉ, khoai tây nghiền, khoai tây chiên nóng hổi, và xiên khoai tây cay ngọt.
Thôn Thanh Sơn có nhiều khoai tây nhất, nhưng vì tài nấu nướng của Tạ Tiểu Ngọc, mà cô bé không bao giờ cảm thấy ngán khi ăn chúng.
“Chị Tiểu Ngọc đến khi nào mới quay trở lại, em nghĩ rồi, anh trai với ba, em với chị Tiểu Ngọc, hai người không cần nhớ em, về sau nếu có thời gian, em sẽ đi thăm ba ba và anh trai nhé.”
Nghiêm Dặc: “…”
Nghiêm Bình Châu: “…”
Nghiêm Bình Châu nói: “Ba muốn về Bắc Kinh, giao con cùng anh trai cho chị Tiểu Ngọc có được không?”
“Anh trai lớn như vậy rồi, không cần có người chăm sóc, đừng thêm phiền cho chị Tiểu Ngọc nữa.”
Tinh Tinh nói: “Chị Tiểu Ngọc sẽ mang thêm hai anh trai về nữa, trong nhà có quá nhiều anh trai rồi.”
Có thể bớt một người thì bớt, nếu không càng có nhiều người giành chị Tiểu Ngọc với Tinh Tinh rồi.
Nghiêm Bình Châu cười lớn: “Vậy thì để chị Tiểu Ngọc làm chị dâu của con nhé, nếu không thì lại có anh trai khác đến giành chị Tiểu Ngọc của con đấy.”
Tinh Tinh kinh ngạc ngây ngẩn cả người, thay vì để một anh trai xa lạ khác, không quen biết kết hôn với chị Tiểu Ngọc, vậy thì để anh trai của cô bé cưới chị vậy.
Tinh Tinh lập tức vui vẻ chạy đến bên cạnh Nghiêm Dặc: “Đột nhiên em cảm thấy rất thích anh trai nha, vậy để ba quay về đi, anh ở lại cùng với bọn em là được rồi.”
Nghiêm Dặc như trước thận trọng nói: “Em cùng ba về Bắc Kinh trước đi.”
Tinh Tinh quay đầu lại nhìn ba: “Ba, người mau mau mang anh trai đi đi.”
Nghiêm Bình Châu không nhịn được cười, cả hai đều là con của ông, nhưng tính cách thật sự rất khác nhau, con trai lớn ít nói, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng.
Con gái nhỏ lại được Tạ Tiểu Ngọc nuôi lớn, tính cách cũng giống Tiểu Ngọc, rất hoạt bát lanh lợi, đáng yêu.
Nghiêm Bình Châu ôm con gái nhỏ vào lòng, đút cho cô bé một thìa trứng hấp: “Ý của anh trai con là, trước tiên sẽ cưới chị Tiểu Ngọc của con ở Bình Thành trước, sau đó sẽ đón con qua.”
Nghiêm Dặc đỏ mặt: “Đừng nghe lời ba nói bậy, đợi chị Tiểu Ngọc của em từ Lương Châu trở về, anh sẽ giúp chị ấy sắp xếp mọi việc trong nhà ổn thoả, nếu chị ấy đồng ý tiếp tục chăm sóc em, anh sẽ đón em trở về.”
Nghiêm Dặc đã thăm dò tình hình bên phía ba của Tiểu Ngọc rồi.
“Dì Thiên Đông đã được bình phản rồi, đơn vị công tác trước đây hoàn trả lại một vị trí làm việc, mẹ kế của Tiểu Ngọc đã động tay động chân một chút, lấy phần công việc trong đoàn nghệ thuật đó cho cháu gái của bà ta.”
Vô liêm sỉ như vậy, một tay che trời, Nghiêm Bình Châu tức giận sắp chết rồi: “Ba của Tiểu Ngọc không quản à?”
“Quý Thục Cầm và ba của Tiểu Ngọc, còn nghĩ rằng Tiểu Ngọc đến Bắc Kinh tìm chúng ta, nhưng không nghĩ đến việc cô ấy về Bình Thành.”
Chức quan của ba ruột Tạ Tiểu Ngọc không nhỏ, nếu ông ta giúp vợ mình, thì phần công việc này của Tiểu Ngọc một đi không trở lại rồi.
Lúc đầu Nghiêm Bình Châu không chịu vạch rõ ranh giới với vợ, nhưng Tạ Đông Hải lại không ngần ngại li hôn với mẹ của Tiểu Ngọc, bây giờ đối với người con gái này, chắc cũng chẳng còn tình cảm gì nhiều.
Nghiêm Bình Châu cực kì bảo vệ người của mình: “Không thể để ba của Tiểu Ngọc giúp bà ta được, đi thôi, con đi thăm Tạ Đông Hải với ba một chút.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");