(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Tiểu Ngọc cứu gia đình Hứa Xương khỏi bị nhà hàng xóm vu cáo, công việc này của anh ấy cũng là nhờ Tiểu Ngọc ra lực mới mua được, vì vậy Hứa Xương đã coi Tạ Tiểu Ngọc là em gái của mình.
Em gái bị bắt nạt, anh ấy không thể ngồi yên không quan tâm được.
Hứa Xương dẫn theo mấy người, trùm bao tải lên đầu Điền Quế Liên và chồng bà ta, đánh cho bọn họ một trận rồi ném ra ga tàu.
Điền Quế Liên vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi thăm địa chỉ nhà Tạ Tiểu Ngọc, sau đó lại bị đánh, bà ta gây chuyện một lần lại bị đánh một lần, cứ thế sau mấy lần, bà ta không dám chọc Tạ Tiểu Ngọc nữa, ảo não đi tàu trở về quê.
Hứa Xương nói với Nghiêm Dặc: "Em biết anh và anh họ của Tiểu Ngọc đều phải tuân thủ pháp luật, nên em đã giúp anh đánh chiếc kẹo kéo kia đến sợ rồi, giờ bà ta không dám tới nữa đâu."
Nghiêm Dặc: "Được, anh cũng không khách khí với cậu, qua mấy ngày nữa tới nhà ăn bữa cơm nhé."...
Sau khi đuổi được Điền Quế Liên đi, lo chuyện tang sự cho Tạ Đông Hải xong, Mạnh Cảnh Niên nói mình phải đi Tô Châu thực hiện nhiệm vụ, Nghiêm Dặc nghĩ đến họ hàng bên nhà chị họ cũng cực phẩm không thua gì Điền Quế Liên, muốn nhờ Mạnh Cảnh Niên thỉnh thoảng qua chăm sóc cho chị họ, nhưng lại ngại không dám nói.
Tạ Tiểu Ngọc lại không hề xấu hổ, dù sao chị ấy cũng là vợ tương lai của anh ấy, tự nhiên là phải chăm sóc cho vợ.
Cô nói: "Anh ơi, nếu có thời gian, anh qua chơi với chị họ Nghiêm Dặc nhé."
Họ hàng đôi bên nên chăm sóc cho nhau, Mạnh Cảnh Niên lập tức đồng ý. Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc cũng đi làm.
Dư Thư Phương tới bệnh viện tìm Tạ Tiểu Ngọc, nói cho cô biết tờ báo chiều nay sẽ đưa tin về vụ án mạng của Tạ Đông Hải.
Cô ấy sợ Tạ Tiểu Ngọc sẽ trách cứ, nên tới báo cho cô biết trước.
Tạ Tiểu Ngọc hiểu nghề nghiệp của cô ấy: "Cô cứ đưa tin đi, tôi không sao cả. À này, buổi tối ngày mười bốn tháng giêng đến nhà tôi ăn cơm nhé."
Ngày mười lăm là tết nguyên tiêu, là ngày lễ đoàn viên của các gia đình, nên Tạ Tiểu Ngọc định mời bạn bè vào ngày mười bốn.
"Có những ai đi?"
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Tôi cũng không có nhiều bạn bè ở Bình thành này, có cô, Chu Cảnh Họa, em họ cô Vưu Tiểu Ninh, anh nuôi của tôi Hứa Xương, còn cả Trần Niên bạn học của Nghiêm Dặc, chỉ mấy người chúng ta thôi." Hứa Xương cũng đi à.. Tính ra, kể từ khi Hứa Xương làm việc ở nhà máy thực phẩm, cô ấy không còn mua đồ ở chỗ anh ấy nữa.
Cô ấy cười nói: " Được, tôi nhất định sẽ tới."...
Một bên khác, Thạch Tiến Hoành kết hôn vào ngày mùng sáu, mùng tám phải đi tới đơn vị ở Bắc Kinh báo cáo, mùng bảy anh ta dẫn theo vợ mới cưới ngồi tàu hỏa đi lên Bắc Kinh.
Trong khi Mạnh Cảnh Niên đến Tô Châu vào buổi tối ngày mùng bảy.
Đến Tô Châu, tới khi thật sự bắt đầu đi tìm "Vợ", anh ấy mới phát hiện ra chuyện này khó như lên trời.
Chẳng trách sư đoàn trưởng đồng ý để anh ta tự đi tìm, vì biết chắc anh ấy không tìm được, chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức.
Tuy biết người cùng hợp tác với mình trong nhiệm vụ lần này không thể là Đoạn Hồng Diệp nữa, nhưng Mạnh Cảnh Niên vẫn sợ sẽ gặp phải một người khác giống vậy, anh ấy thật sự rất lo lắng.
Nếu thật sự không thể tìm được, anh ấy đành phải chấp nhận nữ đồng chí do đơn vị sắp xếp. Đến bây giờ anh ấy mới hiểu được sự bất lực của mình ở thế giới song song kia, không thể nào tìm được đành phải chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức.
Nếu đã chuẩn bị xong tâm lý chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức, anh ấy cũng không còn lo lắng về vấn đề khó khăn này nữa.
Tiểu Ngọc muốn anh ấy đi thăm chị họ của Nghiêm Dặc. Ngày mùng tám hôm nay, Mạnh Cảnh Niên cầm tờ giấy ghi địa chỉ nhà đi tìm Minh Chi Tuệ.
Nhưng Minh Chi Tuệ không ở nhà, nghe hàng xóm nói là đi coi mắt.
Bác gái Cao nhà hàng xóm là người nhiệt tình, lúc trước nhà họ Minh có ơn với nhà bà ấy, nên bà ấy luôn quan tâm đến Minh Chi Tuệ. Lần trước, bà con xa nhà họ Minh dẫn theo một người đàn ông "Được đính hôn từ trong bụng mẹ" tới gây chuyện, chính bác gái Cao là người hỗ trợ báo cảnh sát.
Bác gái Cao nói: "Đồng chí này, có phải cháu cũng tới tìm Chi Tuệ coi mắt không?"
Mạnh Cảnh Niên:...
Chị họ của Nghiêm Dặc bận đi coi mắt?
Cô ấy cũng không phải là loại người nóng lòng muốn gả mình ra ngoài, hơn nữa nếu vội vàng kết hôn, chắc cô ấy phải nói với Nghiêm Dặc chứ.
Nếu đã hứa với em gái chăm sóc cho chị họ của Nghiêm Dặc, Mạnh Cảnh Niên nhất định phải hỏi thăm ro tình hình.
Chỉ có cùng thân phận, mới có thể khiến đối phương buông lỏng cảnh giác.
Vì vậy, Mạnh Cảnh Niên gật đầu, thậm chí còn cau mày làm ra vẻ bất mãn: "Chẳng lẽ đồng chí Minh còn đi coi mắt với đồng chí khác?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");