(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này, Mạnh Cảnh Niên đã tin lời cô: "Lá gan của hai em lớn thật đấy, sao các em không gọi điện thoại bàn bạc với anh, cậu ấy còn chưa tốt nghiệp đâu, nếu cậu ấy gặp phải rắc rối, em định làm thế nào?”
Tạ Tiểu Ngọc:...
Đến gặp nhau nói chuyện còn chưa chắc đã nói rõ được, sao có thể nói qua điện thoại.
"Em sợ nói qua điện thoại không rõ ràng được."
Mạnh Cảnh Niên tức giận, thằng nhóc kín miệng kia chạy mất, là muốn tự làm một mình, sau đó chứng minh cho anh vợ thấy, anh rất có bản lĩnh đúng không?
Vô tổ chức vô kỷ luật, quá lỗ mãng, anh ấy bảo Tạ Tiểu Ngọc đi về phòng nghỉ, cũng nói: "Đi gọi đối tượng của em đến đây."
Tạ Tiểu Ngọc: "Anh ơi, anh ấy làm vậy cũng coi như là lập công đi, anh đừng phê bình anh ấy."
Mạnh Cảnh Niên buồn cười, còn chưa kết hôn đã bảo vệ đối phương rồi, thằng nhóc kia có chỗ nào để em gái anh ấy thích vậy, anh ấy nói: "Được rồi, anh chỉ dặn cậu ấy mấy câu thôi, sẽ không mắng cậu ấy đâu."
Nghiêm Dặc chưa ngủ, cũng không dám ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, anh lập tức đi ra, gật đầu với Tạ Tiểu Ngọc, bảo cô đi về phòng ngủ trước.
Anh biết đại khái anh họ muốn nói gì mới mình, dặn anh sau này không được kiêu ngạo, mặc kệ làm gì cũng không được làm một mình, dù là đội trong ngành công an hay là anh vợ, đều là một đội, phải tin tưởng vào đồng đội của mình.
Anh vợ lại dạy cho anh một bài học.
Mạnh Cảnh Niên nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mắt, anh đúng là một hạt giống tốt, chỉ là quá bốc đồng, điều này có thể liên quan đến kinh nghiệm của anh, đến bây giờ vẫn chưa có tinh thần đồng đội.
Không sao cả, có thể dạy.
Về chuyện của Thạch Đầu, anh biết Nghiêm Dặc làm vậy là vì anh, chứ nếu chỉ mình Thạch Đầu, anh có thể sẽ không quản.
Dù nói thế nào, anh cũng cứu đã cứu Thạch Đầu, Thạch Đầu là cấp dưới của anh ấy, trừng phạt thì trừng phạt, anh ấy vẫn rất vui vì Thạch Đầu sống sót.
Đầu tiên là Mạnh Cảnh Niên cảm ơn anh.
Nghiêm Dặc thụ sủng nhược kinh, không ngờ anh vợ lại cám ơn mình, anh còn tưởng mình sẽ bị phê bình ấy chứ, anh ngượng ngùng gãi đầu.
Nhưng sau đó Mạnh Cảnh Niên cũng cảnh tỉnh anh, dặn tương lai anh có gặp phải những sự cố tương tự thế này, cũng không được tự tiện quyết định. Nghiêm Dặc nghe lời anh ay lần này anh thật sự hơi lỗ mãng, may mà chuyện đã xong, anh họ cũng giúp anh bù đắp lỗ hổng, nếu không anh thật sự sẽ gặp phiền toái lớn.
Sau đó, Mạnh Cảnh Niên nói tiếp: "Về hôn lễ, hai mươi sáu tháng chạp tổ chức ở nhà tôi, mùng tám tháng giêng tổ chức ở bên nhà cậu, cậu có ý kiến gì không?”
"Không ý kiến gì."...
Ngày hôm sau là ba mươi tết, anh họ Cảnh Niên nghỉ phép không tới đơn vị, bữa cơm đêm giao thừa do chính anh ấy và Tạ Tiểu Ngọc chuẩn bị.
Tạ Tiểu Ngọc nấu canh hải sâm, cồi sò, còn mua một con cá chép to, định làm món cá chép chua ngọt, người già và trẻ con đều thích ăn. Bữa cơm đêm giao thừa nhà bọn họ có đầy đủ thịt cá, lại thêm mấy món rau dựa, đủ cho bốn người lớn và ba đứa trẻ ăn.
Ông ngoại cô có tay nghề cắt giấy dán cửa sổ, giấy đỏ vào tay ông ấy đều thiên biến vạn hóa, hỉ thước đăng chi, bốn mùa bình an, cá chép vượt vũ môn, kim ngọc mãn đường, song hỷ tiên mai, ông ấy cắt bảy tám loại hình khác nhau, làm Tinh Tinh cảm thấy rất mới lạ.
"Ông ơi, ông giỏi quá!"
Trẻ con là như vậy đấy, ai thật lòng đối xử tốt với cô bé, cô bé có thể cảm giác được.
Mạnh Hoài Sơn thầm cảm thấy đắc ý, năm nay ông ay thật sự rất vui, chăng những tìm được cháu ngoại gái, còn thêm một cháu rể, thêm một Tinh Tinh.
Ông ấy cũng không hiểu ông bà cụ nhà họ Nghiêm nghĩ như thế nào, tại sao lại bao che thiên vị cho một người nhân phẩm có vấn đề, liều mạng muốn những người khác phải nhường nhịn người kia, cần gì phải vậy chứ.
Nhưng ông ấy sẽ không cảm thấy tiếc thay nhà họ Nghiêm, bởi chính vì người ta làm như vậy, ông ấy mới có thêm hai đứa cháu ngoan Nghiêm Dặc và Nghiêm Tỉnh.
Tạ Tiểu Ngọc đun hồ gián, một già một trẻ bôi hồ dán giấy cắt lên cửa sổ.
Nghiêm Dặc dẫn Cá Lớn Cá Nhỏ đi ra ngoài dán câu đối hai bên cửa, năm nay bọn họ còn mua pháo hoa và pháo kép, định chờ tới lúc ăn bữa cơm giao thừa xong sẽ đốt.
Nhà họ Mạnh năm nay rất náo nhiệt, ngoài cửa vang lên tiếng cười đùa giòn giã của ông lão và trẻ con, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, được dán lên các hình cắt ngộ nghĩnh.
Trước bữa cơm đêm giao thừa, Mạnh Hoài Sơn không quên nhắc nhở Nghiêm Dặc: "Năm nay cháu không thể ăn tết ở nhà, cháu gọi điện thoại cho ông nội cháu đi."
Theo ý của Nghiêm Dặc, cha anh cũng đã bảo anh tới nhà người ta ở rể, anh không muốn gọi cuộc điện thoại này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");